Mưa đêm chìm trong phố đêm
Giọt sầu lạnh buốt môi mềm
Đường dài một bóng tôi nghiêng
Đường xa nhạt nhòa mưa tím.
Ngày ấy như một giấc mơ
Dòng sông cũ nhớ ánh trăng mơ màng
Người đến ru hồn vào mơ
Dìu nhau bước đến chốn xa đi và.
Người đàn bà đã yên
Cỏ mộ phần vừa xanh
Chẳng nhiều ai viếng thăm
Đời vào đêm phong thành.
Trường mình năm đó em là hoa khôi
Có khối chàng theo cớ sao em không chọn
Mà lại chọn anh nhà tranh vách lá ba má tảo tần sớm hôm
Học chẳng bằng ai đẹp trai không có cớ sao em lại thương.
Khi sân khấu lên đèn tôi trao lời ca đến cho mọi người thương mến
Lời ca ngọt ngào lắng sâu tâm hồn tôi gửi người yêu tôi
Nhạc tình du dương quyện vào không gian làm bao người đắm say
Nhưng có ai nào hay nỗi lòng người ca s ĩ dâng tiếng thơ cho đời
Nửa đời đi qua sau bao lần vấp ngã
Ta nhận ra rằng tình thâm chẳng nghĩa chi
Cuộc sống hơn thua nhân nghĩa cũng là thường
Đau xót cho lòng bởi hai chữ tình thân.
Chờ nhau về nơi cánh sương mỏng manh
Chờ nhau khi nắng ban mai vừa lên
Chờ nhau bằng tiếng ru một đời
Chờ dấu yêu về, rồi mai có là mây khói.
Trời khuya con quỳ ơn trên xót thương
Thương cho ân tình con lỡ lầm vương
Rồi mang vào nỗi đoạn trường
Dù cho đời sống vô thường
Nhưng cõi lòng tan nát thê lương.
Chứ ở đời có mấy mà cái khôn
Làm ơn mắc oán còn bị người ta cười
Người ta bảo tui dại khờ
Làm ơn mắc oán cho người ta cười khinh.
Huế ơi bây chừ em còn ổn không
Từ độ anh đi cách mấy phương trời
Sông Hương êm đềm còn ghi câu thề
Chờ anh non mòn biển cạn
Đẹp lòng người trai gió sương.