Tôi bỡ ngỡ giữa Paris ngợp gió
Tháp Eiffel lạc lõng giữa trời quên
Chiều đã xuống thấy xôn xao nỗi nhớ
Giai điệu buồn hờ hững giữa sông Sein
Giai điệu buồn gượng vui cũng vô hồn.
Hạnh phúc thuở còn chưa hững hờ
Chúng mình tựa hoa bướm nên thơ
Đêm ngắm trăng thề nguyện muôn thuở
Suốt đời chẳng xa cách bơ vơ.
Ngọt ngào giọng hát ai trong chiều vắng
Dịu dàng lời ca em xoáy tim anh
Bâng khuâng lắng nghe cung đàn
Giọng em thiết tha nồng nàn
Hồn tôi nhung nhớ mãi không nguôi.
Hơn bốn mươi năm, Yêu em không ngừng
Từng ngày trôi qua, thương vẫn đong đầy
Nhớ ngày yêu em, ánh mắt học trò
Cuộc tình áo trắng, tà áo thơ ngây
P1: Lắng nghe thu về, lá rơi trên hè, gót chân vương nhẹ
Gió thu bay làm, nỗi nhớ mênh mang, nhớ ai khi mùa gió thu sang
Vào một ngày tôi trở về thăm Huế
Mắt lặng nhìn không kịp khép bờ mi
Phu Vân Lâu thuyền ra sông đợi
Nghe câu mái đẩy chạnh lòng nhớ thương.
Hồi chuông nhà thờ thật lạnh lùng buồn băng giá
Chỉ có mình anh ôm cô quạnh chốn quê nhà
Người đi biền biệt giờ đang ở phương xa
Kỷ niệm đôi ta người quên rồi hay nhớ.
Một ngày anh yêu em có con chim vườn sau
Một ngày em yêu anh có đôi chim tìm sâu
Và ngày ta yêu nhau xôn xao ngọn cỏ lả lơi
Hương hoa nồng ấm còn vương quanh vườn.
Anh vào xưởng may em, lòng anh thật ngỡ ngàng
Bao nhiêu người con gái, đôi tay vàng hăng say
Áo đẹp mầu mây bay, áo xinh thắm dịu dàng
Áo kia nhiều mơ ước, áo này quà trao anh.
Mẹ là hương hoa sen là vầng dương đem ánh sáng bên đời
Như nước non dòng sông hiền hòa trôi tốt tươi mầm sống
Mẹ luôn cười với con nồng nàn trong hạnh phúc
Dành tuổi xuân trao con bao khó nhọc ngày đêm nắng mưa.