Chiều nay trên đồi cỏ hồng
Sau lưng là biển đông
Mây trời như nhung lụa
Sợi cỏ mềm như bông
Chuyện ngàn xưa kể rằng, trăm trứng nở trăm con
Mẹ Âu Cơ dẫn bước cùng cha lập cơ đồ
Thời Bà Trưng, Bà Triệu căm hờn nỗi nước non
Giương cờ đền ơn nước sáng mãi trang sử xanh.
Ngại ngùng chi em ơi, mai làm cô dâu nhé
Còn gì đâu em ơi duyên ta đã lỡ làng
Lệ sầu rơi thêm đau tình mình đến phút cuối
Có được mấy lần vui.
Em đã đi rồi đường yêu đơn bước mình tôi
Từng đêm nhớ thương rưng rưng mắt lệ đêm trường
Ngoại ô mưa buồn buồn vương mắt hay lệ tuôn.
Ta đi qua chiều hạ vàng trên đồi cánh nâu
Bước chân ngỡ ngàng lướt trên từng giọt trời ngâu
Em từ thuở nọ về theo con gió mùa Thu
Rơi trên đỉnh sầu, nỗi buồn chạm xuống miền nhau
Người có biết trần gian là quán trọ
Vừa thanh xuân thoắt cái tóc đã bạc phơ
Đời vội vã còn ta thì lơ đễnh
Mất nhau rồi sao tính chuyên mai sau
Chiều nay tôi đến Nha Trang nghe sóng biển xa
Tìm lại thơ ấu năm xưa trên cát vàng
Trời mây xanh ngát cánh diều reo gió tuổi thơ
Nha Trang dấu yêu ươm bao nhiêu ước mơ
Một ngày trăng vỡ,
Tôi đi lang thang theo mây bay trên đường chiều
Có cánh chim bay cô đơn không gian chập chùng
Mùa xuân đâu còn nữa.
Đôi khi ta thầm hỏi
Có điều gì rất lạ len vào trái tim ta
Khi lặng nhìn hoàng hôn trên đỉnh núi
Đỏ rực một phía trời xa
Lúc bóng chiều rơi xuống ta nghĩ về tình yêu và chia ly
Ngày nào về một bờ quen
Còn dấu chân mỗi riêng mình
Màu trời xanh lồng nước biếc
Giờ vắng đi câu tâm tình