Mùa thu ấy bên người
Anh cùng em dạo chơi
Ngắm hoàng hôn mặt trời
Đẹp quá lòng thảnh thơi.
Tôi gửi lại một mùa hoa cúc trắng
Thuở xa xưa chìm dưới bóng hiên trời
Em buổi ấy tóc dài bay cuối gió
Tôi thương thầm một vạt nắng vừa rơi.
Đêm đã tàn chưa sao em vẫn ngồi dưới mưa
Mi ngấn lệ xưa, cung đàn ai ngân khúc than
Người thì đã quên lời hứa xưa, mà em vẫn chờ
Ai hứa thương trọn đời này dù cho mưa nắng dãi dầu.
Thôi… Ta về với Mẹ ta!
Sau lưng bỏ lại phong ba đoạn trường
Tìm quanh hình bóng thân thương
Dáng còng lưng Mẹ tóc sương phủ mờ
Lời ru dọc cõi ấu thơ
Một sương hai nắng Mẹ giờ tám mươi
Con đi biền biệt xa rồi
Khi đã yêu thương nhớ thật nhiều
Để nắng chiều nhuộm thắm bờ môi
Hương môi em tỏa ngát tình nồng
Đã đưa hồn anh vào nhớ mong.
Mùa thu đang trở lại
Vàng lối ngập xinh đời
Gió thổi từ muôn phía
Trơ cành lá rụng rơi.
Mưa đêm chìm trong phố đêm
Giọt sầu lạnh buốt môi mềm
Đường dài một bóng tôi nghiêng
Đường xa nhạt nhòa mưa tím.
Ngày ấy như một giấc mơ
Dòng sông cũ nhớ ánh trăng mơ màng
Người đến ru hồn vào mơ
Dìu nhau bước đến chốn xa đi và.
Người đàn bà đã yên
Cỏ mộ phần vừa xanh
Chẳng nhiều ai viếng thăm
Đời vào đêm phong thành.
Trường mình năm đó em là hoa khôi
Có khối chàng theo cớ sao em không chọn
Mà lại chọn anh nhà tranh vách lá ba má tảo tần sớm hôm
Học chẳng bằng ai đẹp trai không có cớ sao em lại thương.