Sớm mai chợt thấy, âm thầm ta mình ta
Tiếc thương ngày ấy, xa dần nơi phồn hoa
Mộng kia rồi xa vắng, mình ta ngồi cay đắng
Tiếng ai thở than, buồn riêng mang.
Anh sợ khi yêu em, vì mưa nắng bất ngờ
Anh sợ khi yêu em, vì không ngừng giông bão
Anh sợ khi yêu em, là đau không ngừng thở
Anh sợ khi yêu em, con tim sẽ dại khờ.
Có những lần con thảng thốt trong đêm.
Gọi “Mẹ ơi, Mẹ ơi!” rồi con khóc.
Con giận mình cô đơn, rồi trách móc.
Hỡi trời cao, hỡi số phận đoạn đành.
Cho tôi nhắn đôi lời đến người ngày cũ
Từng năm tháng bên nhau không là phù du
Từ xa cách đến nay đêm ngày còn nhớ
Đâu dễ quên đi cho tâm lòng thờ ơ?
Người ơi, sinh nhật tháng Mười, hỏi nắng có vui?
Mùa Thu, áo lụa vàng ơi, một trời thương nhớ
Này em, em giờ có còn nhìn chiếc lá rơi?
Giờ đây, anh nhặt lá vàng, đốt lửa yêu đương.
Chiều ngồi bên đây bên kia anh đứng đợi
Trông ngóng đợi chờ trong lòng anh nghĩ gì không
Rồi ngày mai đây anh cất bước theo người
Em cố gượng cười nhưng trong lòng đau nhói người ơi.
Khung trời thưa nắng, phố vắng im lìm,
thu vàng hiu hắt, lá khô rơi đầy,
người đã xa rồi, đàn không buông tiếng, khúc ca dở dang
Trở về đêm nay hồn dâng lên khắc khoải
Thương cuộc tình này, sầu hoen mắt mi cay
Em đang say vòng tay mới bên ai
Tình xưa đã phôi phai, đắng cay mình tôi trải dài
Anh đã quay mặt đi, dấu tình còn trên cát
Sóng tình vẫn dào dạt, chuyện tình mới hôm qua
Khi bão dông triền miên, biển rì rầm chôn dấu
Có một loài ốc sầu, chờ gặp giấc mơ đầu.
Em giấu trong tim cuộc tình vụng dại.
Ôm mối tương tư cho đêm quá dài.
Buồn vui cũng thấy bóng anh bên ai,
để rồi được mất em đâu nào hay.
Chỉ biết tim anh chia hai,
cuộc tình mượn vay chia em sao đành.
Chỉ muốn dòng đời đổi thay để em bên anh.