Khi sân khấu lên đèn tôi trao lời ca đến cho mọi người thương mến
Lời ca ngọt ngào lắng sâu tâm hồn tôi gửi người yêu tôi
Nhạc tình du dương quyện vào không gian làm bao người đắm say
Nhưng có ai nào hay nỗi lòng người ca s ĩ dâng tiếng thơ cho đời
Nửa đời đi qua sau bao lần vấp ngã
Ta nhận ra rằng tình thâm chẳng nghĩa chi
Cuộc sống hơn thua nhân nghĩa cũng là thường
Đau xót cho lòng bởi hai chữ tình thân.
Chờ nhau về nơi cánh sương mỏng manh
Chờ nhau khi nắng ban mai vừa lên
Chờ nhau bằng tiếng ru một đời
Chờ dấu yêu về, rồi mai có là mây khói.
Trời khuya con quỳ ơn trên xót thương
Thương cho ân tình con lỡ lầm vương
Rồi mang vào nỗi đoạn trường
Dù cho đời sống vô thường
Nhưng cõi lòng tan nát thê lương.
Chứ ở đời có mấy mà cái khôn
Làm ơn mắc oán còn bị người ta cười
Người ta bảo tui dại khờ
Làm ơn mắc oán cho người ta cười khinh.
Huế ơi bây chừ em còn ổn không
Từ độ anh đi cách mấy phương trời
Sông Hương êm đềm còn ghi câu thề
Chờ anh non mòn biển cạn
Đẹp lòng người trai gió sương.
Chiều nay trên đồi cỏ hồng
Sau lưng là biển đông
Mây trời như nhung lụa
Sợi cỏ mềm như bông
Chuyện ngàn xưa kể rằng, trăm trứng nở trăm con
Mẹ Âu Cơ dẫn bước cùng cha lập cơ đồ
Thời Bà Trưng, Bà Triệu căm hờn nỗi nước non
Giương cờ đền ơn nước sáng mãi trang sử xanh.
Ngại ngùng chi em ơi, mai làm cô dâu nhé
Còn gì đâu em ơi duyên ta đã lỡ làng
Lệ sầu rơi thêm đau tình mình đến phút cuối
Có được mấy lần vui.
Em đã đi rồi đường yêu đơn bước mình tôi
Từng đêm nhớ thương rưng rưng mắt lệ đêm trường
Ngoại ô mưa buồn buồn vương mắt hay lệ tuôn.