Em lấy bớt nhiều ta hư mộng
Quãng ngày vui còn lại bao nhiêu
Em thiêu đốt nhiều ta hy vọng
Quãng đời buồn rồi cũng xanh rêu
Khi ta sáu mươi nhưng cứ ngỡ như là hôm nao
Bao nhiêu sóng gió thăng trầm giờ cũng qua
Hãy quăng gánh lo để thêm yêu đời hơn
Buông ưu phiền cho nụ cười thêm yêu.
Chiều nay bên sông người thương sánh duyên bên chồng
Ước hẹn chung lòng sao bây giờ tình mình long đong
Đàn kìm thở than dây tơ chùng ai oán nỉ non
Cớ sao hỡi người quên lời hẹn thề sắc son.
Con ở phương xa chiều nay nghe tin bão về
Quê mẹ ơi bao đời vất vả ngược xuôi
Mà sao mưa bão tơi bời
Biết đến bao giờ mới được bình yên.
Bao mùa xuân đã qua em vẫn chưa trở về
Nơi mây ngàn sương phủ đã níu giữ đôi bàn chân em
Nơi vùng cao trẻ thơ còn chân đất đầu trần
Vẫn khát khao con chữ để mai này rạng sáng tương lai.
Này, làm đàn ông không được khóc, trời ban nước mắt cho phái đẹp, nét dịu dàng
Này, người đàn ông như cây đa, bình tâm đứng ung dung giữa trời bao la
Tự với tay mình ra, góp bình an, giữ tình thương, trong lòng ta
Họa vẽ lên trời cao, khắc mộng mơ, lấy niềm tin tô thành sao.
Vào thu sương mù se se lạnh nhớ thu xưa còn nhau
Rừng thay sắc vàng mơ nắng vàng hồng má em
Mưa rơi gợi nhớ buổi ban đầu say đắm trong mưa thu
Mưa nay sao buồn như lá rơi tiếc thu xưa.
Có những cơn mưa rất nhiệm màu
Xoa dịu nỗi đau cho vết thương đang rỉ máu
Có lúc bóng đêm thật diệu kỳ
Vỗ về những giọt nước mắt trên đôi mi.
Hêy… hê… hêy… hê … hêy… hê… hê
Hêy… hê… hêy… hê … hêy… hê… hêy
Cuối cùng rồi em giờ đã quên
Bỏ mặc chiều nhạt phai cùng vạt nắng
Ngọn gió mồ côi ngoài hiên vắng
Em bỏ lại ta cùng với nỗi đau.