Ta đi qua chiều hạ vàng trên đồi cánh nâu
Bước chân ngỡ ngàng lướt trên từng giọt trời ngâu
Em từ thuở nọ về theo con gió mùa Thu
Rơi trên đỉnh sầu, nỗi buồn chạm xuống miền nhau
Người có biết trần gian là quán trọ
Vừa thanh xuân thoắt cái tóc đã bạc phơ
Đời vội vã còn ta thì lơ đễnh
Mất nhau rồi sao tính chuyên mai sau
Chiều nay tôi đến Nha Trang nghe sóng biển xa
Tìm lại thơ ấu năm xưa trên cát vàng
Trời mây xanh ngát cánh diều reo gió tuổi thơ
Nha Trang dấu yêu ươm bao nhiêu ước mơ
Một ngày trăng vỡ,
Tôi đi lang thang theo mây bay trên đường chiều
Có cánh chim bay cô đơn không gian chập chùng
Mùa xuân đâu còn nữa.
Đôi khi ta thầm hỏi
Có điều gì rất lạ len vào trái tim ta
Khi lặng nhìn hoàng hôn trên đỉnh núi
Đỏ rực một phía trời xa
Lúc bóng chiều rơi xuống ta nghĩ về tình yêu và chia ly
Ngày nào về một bờ quen
Còn dấu chân mỗi riêng mình
Màu trời xanh lồng nước biếc
Giờ vắng đi câu tâm tình
Một ngày bỗng nhớ tiếng hát trong mơ
Em con chim nhỏ hót đẹp dòng thơ
Mắt liếc đưa tình hai cằm chúm chím
Em bừng nụ tím ngan ngát hương đời.
Một lần rồi xa cách mãi
Cuộc tình rồi tan vỡ
Chuyện mình là giọt sương mai
Cạn dòng ân ái
Năm xưa tôi đón đưa em về
Sánh bước trên đường xuân
Ta đan những ngón tay dịu dàng
Những ngón tay tình nhân.
Cách một dòng sông sao thấy thật dài
Ai gieo chi tình để phải ngăn đôi
Anh bên kia đó trông ngóng đợi chờ
Em ở nơi này vẫn từng ngày mong.