Nắng tàn bên góc trời
Phố phường vang tiếng đời
Ngõ đường chen bóng người
Từng bàn chân bước vội
Từng dòng xe theo đuôi
Một thời cho thơ ấu
Dành một thời để xa nhau
Một thời cho ngây dại
Để một thời trải thương đau.
— HƯƠNG THẦM —
Khung cửa sổ hai nhà cuối phố
Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ
Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.
Cánh chim trời màu chiều in bóng
Núi xa mờ gợi niệm nhớ mong
Có ai về để còn trông ngóng
Chiếc lá rơi lặng lờ ngoài song
Hà Nội trong giấc mơ tôi thời niên thiếu
Vùng đất Thăng Long địa linh nhân kiệt
Quảng trường Ba Đình mốc son lịch sử
Hồ Gươm linh thiêng truyền thuyết gươm thần.
Hoàng hôn đến bầu trời xanh biêng biếc
Nước lăn tăn ôm ấp những con thuyền
Sông vẫn chảy mang phù sa bồi đắp
Để đêm về thuyền cập bến ngủ yên
Chiều Mỹ Tho bên sông Tiền đẹp quá
Mây dịu dàng khe khẽ nói cùng nhau.
Khi màu mây ngừng trôi giữa trời, khi bàn chân chợt quên lối về
Tiếng mê say đong đưa ru ta vào quên lãng
Lời em thì thầm, nắng trôi, màu mây chợt úa
Lòng tôi lạc lối, một mình giữa chốn bao la
Trả lại em nụ cười, trả lại những ngày vui
Ngày xưa hứa bao lời, vậy mà nỡ buông lơi
Từng đêm ngắm trăng sao, trao biết bao ngọt ngào
Sao em nỡ lòng nào, vội vàng xa cách nhau
Có cành hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào mà chẳng hư hao?
Có tình yêu nào mà không dỗi hờn?
Có đôi môi nào mà không héo tàn?
Những cánh chim năm nào lại bay về
Mùa lại đến từng đôi cánh tung bay
Đồi cỏ non vẫn biết mùa xuân đến
Trông xa bờ chờ tin nhớ thương em.