Qua đi qua những ngày
Tuổi thơ không tiếng cười
Lang thang trong ngõ cùng
Bơ vơ trong tủi hờn
Ai cho em tình người
Để tìm lại tuổi thơ
Để tìm lại tiếng cười
Đời sao nhiều cay đắng.
Nắng xuân thì tháng giêng
Nắng xuân pha muôn màu
Ngày xuân chim én đưa tin
Xuân về căng tràn sức sống
Ngày thu ngắn, vội vàng ghé thăm
Ngoài hiên vắng, xào xạc lá rơi
Màn sương trắng, sương về phố xa
Thu đang già, mành trăng lướt qua
Chuông chiều lại vang, cửa thiền môn cắt đứt duyên hồng trần
Lan cố chôn vùi, nỗi niềm riêng sâu kín trong tim
Ôi sao xót xa, tình yêu cứ ngỡ lâu bền
Ai nỡ bội vong, để ai phải khổ một đời.
Ánh trăng lan vườn khuya im lắng
Gió qua song niềm nhớ thêm sâu
Tình vắng ха nhạt môi không vị
Giữa đêm thâu càng thêm nhớ nhau
Hỡi người tình dù đã xa khuất
Như một cánh chim trời
Khuất lấp tựa áng mây chiều
Trôi trong bóng đêm.
Làm sao hong những hương yêu ngày cũ
Khi mùa vàng theo gió đã bay xa
Người ra đi mang theo nửa khung trời
Người ở lại nụ cười phai nét ngọc.
Ngày tháng gọi lời tự tình của đá
Mùa rêu xanh cũng úa giấc mơ người
Ta nhặt lấy thời gian trong ngấn lệ
Dâng cho người nuối tiếc một cơn mê.
Uống nước trời mưa anh những tưởng
Uống mùi hương tóc bé thơ ngây
Nước trong veo quá, không men rượu
Anh uống nghe lòng đã ngất say.
Chiều nay lang thang về qua vườn Lục Xâm Bua
Chiều tThu Paris buồn hàng cây vàng lá bay
Kìa từng cặp tình nhân vai kề cùng dìu bước
Bỗng nghe trong lòng ta bao niềm nhớ