Em lớn lên như loài hoa dại
Nhìn những mùa chảy đuổi trên vai
Nghe tủi hờn cứ lớn từng ngày
Thời thơ ấu bỗng đâu tuột mất.
Nếu ai hỏi đời ca sĩ có gì vui
Tôi sẽ mỉm cười đáp lại
Đời ca sĩ vui lắm người ơi
Hát lên, những bài tình ca thiết tha
Được trải lòng trong những lời ca.
CÒN YÊU EM MÃI
Rót đi em rót cho đầy chén nhớ
Rót tràn ly ta trả nợ tình xa
Đừng xăm xắp cũng vẫn là nhàng nhỡ
Đêm nguyệt cầm trăng vỡ rụng trầm ca
Rót đi em … Rót đi em
Qui Nhơn, Qui Nhơn
Qui Nhơn, ngày về….
Có cánh Hạc viễn xứ mỏi mòn bay
qua rặng dày phôi phai
qua phong phanh nắng gió
trái tim vẫn thắm nhung màu nỗi nhớ
giấu vùi theo ánh ban mai
Nhớ trời Sài Gòn giọt cafe đắng môi
phố chật chội quanh co, lời rao hời khản gió
hương đất trời dưới nắng đời, rét đỏ
con hẻm nhỏ phiêu diêu
nhớ, sóng triều tầng cỏ lá rong rêu
cánh diều ngây ngô mùa cổ tích
Em ơi nhớ lại ngày nào yêu nhau
Bao nhiêu kỷ niệm lòng còn khắc sâu
Trăm năm thời gian vẫn không phải màu
Trọn đời này ta có nhau
Yêu thương đẹp như phút ban đầu
Đêm nghe hương bay tôi ngỡ là xuân về
Hương xuân thơm tho tôi nhớ làn tóc ai
Em đang thơ ngây xoã tóc trong gió đêm
Làm tôi vướng chân nên víu chân
Em hãy cùng anh một lần về Phan Thiết
Có đồi dương chờ đón tình đôi ta
Cùng dìu nhau in mòn chân trên cát
Biển bao la sóng nước chẳng xoá nhòa