Nha Trang chiều nay mây giăng trên phố biển
Nhưn tình ta vẫn vui đùa trên biển
Biển Nha Trang xanh biếc trong màu mắt em
Sóng biển tình vỗ mãi tim anh.
Mây tím đan sầu giăng phố núi
Như gọi hồn thu đến đây rồi
Một sớm lá vàng rơi trên lối
Heo may nhè nhẹ tóc buông lơi.
Ơi hò… hò ơi ơi hò
Ơi hò… hò ơi ơi ơi.
Cơn bão đi qua thương dân ta thương từng mái nhà
Cơn bão đi qua sao cuốn trôi để ai lệ rơi
Người người kêu nhau trong mưa dông tiếng như xé lòng
Ngó lên trên trời bão giông tơi bời nước mắt lại rơi.
Mùa Thu về rồi đó
Sao ai vẫn chưa về
Lá rơi ngoài song cửa
Nỗi buồn dài lê thê
Hàng mi cong ngơ ngác
Giọt mưa thu nhạt nhoà
Gió lạnh lùng reo rắt
Hiu quạnh cõi lòng ta
Nếu ngày mai mình không còn bên nhau
Con đường xưa sẽ hoang vắng đơn sầu
Lời yêu thương hết nhiệm màu cháy bỏng
Tà áo xưa chẳng có vết nhàu phai
Hoàng hôn rơi bước chân ai vội vã
Thoáng trầm tư phố nhỏ bỗng đơn côi
Ánh đèn màu chạng vạng giọt sương rơi
Tiếng dương cầm bổng trầm nơi ô cửa
Thu xao xuyến nồng nàn hương hoa sữa
Phố biết buồn nhớ lắm tiếng đàn ai
Ngọn heo may buốt giá lạnh đôi vai
Thương ngày cũ đan cài trong nỗi nhớ
Bảng lảng chiều trong gió lá thu bay
Khúc giao mùa sợi nắng có tương tư?
Chợt ngang qua phố bóng hình ai
Có phải anh tìm về chốn ngày xưa?
Cà phê đắng tí tách đếm giọt thưa
Chiều hoang hoải một mình trong lặng lẽ
Ôm dĩ vãng bằng giấc mơ em vẽ
Tím lam chiều chơi vơi lạnh tê người…
Ai đem thu đến trong mưa
Đong vơi đầy tình tôi
Gieo tái tê cho lòng đau
Còn đâu làn tóc xõa vai gầy
Như ngỡ xưa vẫn còn đây
Ai bắt em đau lòng em khóc mà anh buồn anh đau
Ai bắt cầu qua sông đưa mấy nhịp để em bước sang
Ngỡ như tình đầu sâu đậm em giờ làm dâu xứ xa
Thương quê hương đang chìm trong bão lũ
Thương lắm mẹ già mắt lệ nhòa tuôn rơi
Ôi thê lương xóm làng nay xơ xác
Nước dâng trắng đồng con đường cũng hóa thành sông.