Buổi cơm chiều sửa soạn chỉ mình em
Ngồi đủ hướng nhưng hướng nào cũng lệch
Thân bé bỏng nép bên đời mỏi mệt
Sợ thời gian vóc dáng dễ hư hao.
Mưa ơi đừng rơi nữa
Mưa ơi mưa làm chi
Mưa làm chi cho lũ kéo về trên miền quê tôi
Cho lũ cuốn tràn đổ nát điêu tàn kẻ khóc người than
Xót xa giông bão điêu tàn
Xót đau đau xót vô vàn
Đói lạnh cơ hàn mưa lũ tan hoang.
Đà Lạt sương trắng, sương trắng chiều nay
Hàng thông rêu phong chỉ thấy sương mù
Em rong chơi bên hồ Xuân Hương
Tình thơ mộng em ơi tình rất đẹp.
Thà em cứ nói, rằng em đã hết yêu tôi rồi
Và em cứ đi tôi không cần em nữa
Đoạ đày nhau làm chi, khi trái tim không cùng suy nghĩ
Hãy nói đi em, một lần thôi, dù lời yêu cuối.
Tôi nghe tiếng khóc trong cơn vô vọng từ nơi gió mưa
Chưa ai đón lấy cánh tay khẩn cầu màn đêm thẳm sâu
Bão lũ về ào ạt bao vây xô nhau cuốn lấy dân mình
Trắng núi đồi khăn tang xót thương hoang tàn.
Đường yêu đi vào mang cay đắng
Phút chốc ta rời nhanh
Một tình nghĩa mong manh chút kỷ niệm kia buông mau
Đáng thương cho tình mình
Chôn vùi cả theo thời gian.
Trời tháng chín lòng em còn chớm hạ
Nhớ tóc buông e ấp ngón tay lùa
Mắt vừa chạm cả đỉnh trời thương nhớ
Môi tìm môi vụn vỡ giọt nắng thưa.
Mưa rơi trên đường phố hạt mưa buồn man mác nỗi đau vừa đã cạn
Màn đêm buồn hoang vu lòng bồi hồi tê tái khói sương phủ lưng đồi
Đêm nay trong cơn mê hoa lan tàn sau núi tiếc thương cho cuộc đời
Quán vắng xưa đìu hiu người yêu không còn nữa đã lìa xa cõi đời.
Kiếp sống con người cho ta người nhiều thú vị
Nào là nhà cao xe sang và chức quyền
Sống trong sang giàu ta nào hiểu được hai chữ tham lam
Em ơi anh rất cần em lúc này
Khi mà tinh thần anh chẳng được vui
Ngày xưa của cải dư thừa
Bạc tiền nhà cửa xe sang
Cuộc đời mây gió ngang trời