Nàng xuân dạo bước theo lối yêu qua ghi dấu cuộc tình
Ngập ngừng hè đến ngẫn ngơ ngóng trông chín mươi chờ mong
Dịu dàng mùa thu đi về đôi bóng ước mong ngày sau
Lạnh rời trời đông ấm môi dỗi hờn trách yêu vụng về.
Chiều mưa rơi chiều mưa buồn hắt hiu
Chiều mưa rơi mưa khơi nỗi nhớ nhiều
Mưa dầm dề mưa mãi không thôi
Mưa phập phồng bong bóng vỡ trôi.
Trời dừng mưa được không
Cho nước thôi tràn về
Bao cửa nhà tan nát
Một trận bão vừa qua
Nhiều vùng tan tành quá
Lòng dân thêm xót xa.
Tựa lưng vào vách mưa chiều
Mi rưng rưng nhớ, lệ luồn tóc xưa
Vương nhau từng sợi mong manh
Môi xưa héo lạnh, phủ ngàn hụt hao
Nhạc: Phan Ni Tấn, Thơ: Nhã Mỹ
Bậu ơi! Ở lại chớ đừng dìa
Qua còn lòng vòng chuyện nọ chuyện kia
Dẫu chưa nên vợ cái mà nên chồng
Qua đây cũng đã một lòng với em.
Buồn như chiếc lá rụng rơi héo tàn
Buồn như cơn gió thoáng qua vụt tan
Bơ vơ hàng cây khuất nắng, công viên lặng yên bóng mát
Lang thang biết về nơi đâu
Muôn vì sao gọi nhau từng đêm về bên sông vắng
Lặng nghe nhạc ru như tiếng Thu rơi về bến mộng mơ
Đẹp sao câu hát đưa duyên theo mùa
Lời thơ chìm sâu trong đêm biết trôi về đâu
Đêm mưa nhớ thương vơi đầy
Tiếng bìm bịp kêu người ơi nghe sao não lòng
Gió thổi hiu hiu bên sông anh đứng chờ mong
Như cánh lục bình trôi đời em tha hương xứ người
Nặng trĩu nỗi niềm riêng, ngã nghiêng phậnn mình nỗi trôi
Đời em như con số, xuôi ngược trong tờ lô tô
Như đời sống kia, biết thay mấy dòng
Như biển xanh kia, biết bao lượn sóng
Bao nhiêu lần mây qua
Bao nhiêu lần gió lướt qua trời này
Như buồn vui qua tình tôi.