Bốn Mùa Đau Tình

Nàng xuân dạo bước theo lối yêu qua ghi dấu cuộc tình
Ngập ngừng hè đến ngẫn ngơ ngóng trông chín mươi chờ mong
Dịu dàng mùa thu đi về đôi bóng ước mong ngày sau
Lạnh rời trời đông ấm môi dỗi hờn trách yêu vụng về.

Xin Đừng Làm Người Dưng

Nhạc: Phan Ni Tấn, Thơ: Nhã Mỹ
Bậu ơi! Ở lại chớ đừng dìa
Qua còn lòng vòng chuyện nọ chuyện kia
Dẫu chưa nên vợ cái mà nên chồng
Qua đây cũng đã một lòng với em.

Buồn Như Chiếc Lá

Buồn như chiếc lá rụng rơi héo tàn
Buồn như cơn gió thoáng qua vụt tan
Bơ vơ hàng cây khuất nắng, công viên lặng yên bóng mát
Lang thang biết về nơi đâu

Phận Bướm Tơ Vương

Như cánh lục bình trôi đời em tha hương xứ người
Nặng trĩu nỗi niềm riêng, ngã nghiêng phậnn mình nỗi trôi
Đời em như con số, xuôi ngược trong tờ lô tô

Trôi

Như đời sống kia, biết thay mấy dòng
Như biển xanh kia, biết bao lượn sóng
Bao nhiêu lần mây qua
Bao nhiêu lần gió lướt qua trời này
Như buồn vui qua tình tôi.