Cõi Tình Sầu Vương

Yêu em tình đã phôi phai
Tìm vào quên lãng, xót xa người ơi
Yêu em tình anh mãi theo
Gợi trong giấc mơ vỡ tan từ đây
Cuộc tình giờ đành lìa tan
Chìm trong nỗi nhớ, một kiếp sầu mang

Thu Về Quên Em

Con nắng hạ nhạt nhòa cuối phố
Em đi về đường trần gió lay
Con đường thu chìm trong nỗi nhớ
Nghe còn đây yêu thương gọi người
Mây mùa thu chen vai nắng hạ
Cho đường về không đủ vàng tóc em tôi.

Lời Kinh Mùa Viễn Phương

Con đã già rồi ẹ ơi !
Chiều lộng gió mây khơi
Hoàng hôn cánh chim côi
Lặng lẽ bay qua cơn bão đời lem luốc
Năm tháng từng mùa lặng trôi
Trời mẹ đóa sao vơi
Mùa mẹ tóc phai phôi
Lặng căm giữa mành trời
Một vầng trăng hắt hiu

Người Hai Mặt

Khi ta thơ ấu mặt cười vui
Nhìn xung quanh ta thấy đời ngàn tiếng cười
Nhìn nhân gian người đời hóa màu hồng
Ai cũng là chân tình lòng người yêu dấu mênh mang.

Yêu Muộn

Biết rằng anh còn yêu người xưa nhiều lắm
Và vẫn nhớ thật nhiều và chẳng nói ra
Một lần đã yêu đâu ai dễ quên trong đời
Ai đành lòng không nhớ.