Mưa, mùa mưa Sài Gòn mưa
Mưa sáng trưa mưa chiều và mưa đêm
Mưa đêm từng giọt ướt ai trên đường
Mưa mãi từng sợi tóc mây mây hồng.
Người lính trận trở về
Một mình trong nghĩa trang
Không gian buồn vắng lặng
Đôi mắt nhìn xa xăm.
Có trăng về soi trong đêm
Giàn thiên lý buông hương thơm bên thềm
Vắng đi vầng trăng trong đêm
Mùi hoa ngát hương vẫn đây quanh mình
Gió đưa mây ngàn
Giữa muôn trùng sóng vỗ
Gió đưa ân tình
Thắm thiết muôn đời
Về đâu em hỡi
Không có em trong đời
Người tôi yêu mãi xa vời
Mùa đông đã ngập ngừng bên khung cửa
Gió khẽ rung chiếc lá rũ bên thềm cây rét mướt
Cho lòng đông thổn thức chợt bâng khuâng
Tia nắng chiếu mong manh
Và anh đến nhẹ nhàng như hơi thở
Sưởi ấm em giữa giá lạnh ngày đông
Như núi sông đang trở mình thầm lặng
Khúc giao mùa xuân chớm đông tàn
Xin làm dòng sông ở lại
Đưa em vào lớp ban mai
Xin làm mùa thu mềm mại
Bâng khuâng gọi chiều khói mây.
Lệnh vua hành quân trống kêu dồn
Quan với quân lên đường
Đoàn ngựa xe cuối cùng vừa đuổi theo lối sông
Phía cách quan sa trường quan với quân lên đường
Hàng cờ theo trống dồn ngoài sườn non cuối thôn
Phất phơ ngậm ngùi bay.
Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi
Còn gì đâu nữa mà khóc với cười
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu
Trời mơ trong cảnh huyền mơ thực huyền mơ
Trời sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một giấc mơ
Ngọn gió heo may vờn áng mây buồn nhẹ trôi
Nhìn chiếc lá rơi nhuộm sắc úa vàng lẻ loi
Nhạt nắng thu sang sầu lắng cung đàn hồn tôi
Đôi vai lạnh… con tim giờ mồ côi sương giăng phủ mờ khắp lối.