Cằn Cỗi Một Thời

Buông rơi những thăng trầm
Ta nhìn đời còn chút nồng ấm
Để chốn trăm năm còn nụ cười
Ươm mầm chút tình trên đất lòng khô khan
Cho chân tình còn le lói
Thấp thoáng trong đêm đen

Hai Trái Tim Khô

Có còn thương nhau, còn trao tiếng lòng
Thoáng buồn chơi vơi góc trời xa vắng
Còn đó em ơi chút vạt nắng xưa
Chiều chưa rơi lưng trời mây tím đan giăng

Nghĩa Tình An Giang

Nghe tiếng hát trên dòng kênh xanh
Đàn chim xôn xao kéo về
Cô gái miền quê Long Xuyên
Nhẹ khua đôi mái chèo đưa
Anh lái máy cày say sưa
Ngày đêm chăm lo ruộng đồng
Nghe tiếng hò lịu xê xang
Lòng anh mãi yêu quê mình.