Cho tôi xin về lại một thời hoa mộng xưa
Một chiều mưa nhẹ đưa bên khung trời ươm mộng
Ngày tình ghi vào thơ ngọt hương yêu từng giờ
Mà nay tình hững hờ nhớ thương đi vào mơ.
Giá như ngày ấy anh đừng đi
Và đừng nói lời tình vĩnh biệt
Giá như ngày ấy em nhận biết
Mây rồi bay anh có lúc quay về
Người yêu ơi ! Mùa Thu mây vương.
Theo em đi đến cuối đường chiều
Em có hay, hàng cây nghiêng nắng
Đợi em về, gió cũng heo may
Trăng cũ mười năm tôi trở lại
Biết có như xưa những tối nào
Nhưng tối nào xa đà xa mãi
Hun hút đi về trong cõi nao
Cô đơn quá giữa trùng trùng sóng vỗ
Trước biển chiều, một mình bơ vơ
Bước lặng thầm chìm trong xa vắng
Bóng đổ dài bãi cát mênh mông
Trời buồn, mây lang thang, người buồn tim tan nát
Chút tình nào còn mang thì thôi hãy quên đừng tiếc nuối
Anh ơi thấy không Thu vừa thêu áo mới
Mượt mà lụa là man mác tựa cung thơ
Có chồi lá non e ấp tình vừa chớm
Nơi bắt đầu Thu người có đợi bước em
Chiều buồn mây phiêu lãng
Và sóng vỗ bờ cát xa
Lòng người như lá úa
Để gió cuốn đi về đâu
Nụ cười đôi mắt biếc đã xa rồi
Nhớ hôm nào trời chiều mây trắng bay.
Nhiều đêm thiếu anh căn phòng hoang vắng lạnh
Chờ anh mới hiểu được lòng em còn yêu anh
Người bỏ ta đi xa thật rồi
Người có hay nơi phương trời này
Một trái tim đã vỡ tan từng mảnh côi.
Ta muốn làm cơn gió
Lãng du khắp phương trời
Đi về không vương vấn
Suốt bốn mùa rong chơi.
Làn hương em thoáng không gian vàng đây
Cho từng cơn say vùi thân những bàng hoàng
Từng nụ hôn làm tia nắng cháy
Vụt đốt hết cơn đau lạnh trong anh.