Dường như ta đang sống
Cho cuộc đời của ai
Xác thân này mệt rã
Không một lời kêu ca
Chiều nay lang thang trên đồi
Nhìn xa mênh mông mây trời
Hồn tôi lãng đãng theo gió,
Lãng đãng theo mây bay về đâu?
Chẳng còn nước mắt cho anh nữa đâu?
Khi em cố quên nỗi đau tình đầu
Và đừng hối tiếc yêu thương nữa chi
Lạc mất nhau rồi tim đau vỡ nát.
Tình yêu một khi đến trong cuộc đời
Là ta chìm trong đắm đuối chơi vơi
Tình yêu là dòng sữa mẹ hiền
Là ngọn gió diệu huyền cuốn đi mây sầu vương.
Tôi trở về thăm lại làng quê cũ
Rặng tre già thủ thỉ xôn xao
Dáng người xưa nay ở nơi nào
Bến sông chiều vắng bóng đò đưa.
Đã nói với nhau yêu nhau hoài dù có ra sao
Những dấu yêu xưa như thu vàng chợt tan trong nắng
Níu kéo chơ vơ anh hững hờ để em thẫn thờ
Ai đâu ngờ hồn anh đã mơ
Anh mơ về một hình bóng khác.
Lần đâu tiên tôi mới quen được em
Yêu thầm thương nhớ biết bao đêm ngậm ngùi
Trên lối đi về thường hay gặp em người em gái ngây thơ
Em nào hay biết tôi đã thầm yêu em
Đêm trắng đêm thao thức một mình
Sầu thương nhớ em làm sao khó quên.
Ngày xưa em biết yêu đời học trò
Tình yêu như cuốn theo lời hẹn hò
Rồi bao năm tháng trôi dòng đời
Tình cũng lớn như nụ cười
Người còn đây tình còn say.
Đừng đợi nữa hoa ơi
Đừng chờ nữa cây ơi
Lỡ đêm mai trời nồm
Lỡ ngày kia mưa tới.
Chiều vàng rơi thung lũng miên man
Gió tự tình khúc giao mùa khiêu gợi ru lãng vầng thơ trinh
Có con phố không tên óng ánh cánh hoa vàng
Mưa thu choàng mắt hạ một nỗi niềm đa mang.