Một chiều lại về bên bến sông xưa
Dòng sông vẫn rì rào như một thời thơ bé
Chiều cuối năm, sao buốt lòng đến thế
Cây si già trầm tư thương nhớ con đò xưa.
Mùa xuân đang trôi qua nắng ấm sẽ trở về
Tình anh như cơn mê trong dạt dào song vỗ
Xanh trời mây thênh thang và nắng ấm huy hoàng
Thuyền yêu trôi lênh đênh thương nhớ và bâng khuâng
Ngẩn ngơ lối cũ em về
Mảnh trăng lá lúa hẹn thề kém xanh
Nhạt mùi hoa bưởi hoa chanh
Có còn hương tóc thơm quanh dịu dàng
Ta về tìm lại ta xưa
Bụi đường rũ bỏ cho vừa hôm qua
Chênh chao bóng ngả trời tà
Đường xưa đâu lối hai ta đi về
Ngồi xuống đây cùng tôi
Trông thu buồn ngơ ngác
Xao xác lá vàng rơi
Tiếng thở dài chơi vơi.
Chiều chiều, em đứng ngó bên sông, thương anh, em nhớ, nhớ mong một đời
Giờ em không thể quay về, như sáo sổ lồng vạn dặm bay xa
Vì em chữ hiếu chưa tròn, vâng lời cha mẹ bỏ lại mình anh
Nếu mẹ là bầu trời
Con xin làm vầng mây
Bay quanh trong lòng mẹ
Giữa bầu trời bao la.
Bên rừng thông tuyết rơi trắng xóa lưng chừng đồi
Viễn xứ tình chơi vơi con tim buồn lạnh giá
Bao cô đơn tràn về nghe tình mình tái tê.
Tôi yêu vợ tôi nghĩa tình vẹn toàn thủy chung
Tôi yêu vợ tôi tính tình nết na dịu hiền
Tôi yêu vợ tôi không vì phú quý cao sang
Hai đứa tuy nghèo mối tình trong sáng đẹp tươi.
Cuộc đời lênh đênh em mang kiếp hát lô tô
Dưới ánh đèn đêm sống đời lẻ loi âm thầm
Dòng đời nổi trôi mang kiếp rày đây mai đó
Nhớ cha nhớ mẹ, nhưng nào dám về thăm