Trời phương ấy em đắm chìm trong buốt giá
Anh bồi hồi hong chút nắng gửi cho em
Mùa đông qua kỷ niệm bước chân êm
Con đường nhỏ, còn vết buồn quá khứ.
Trở về nơi đây vùng bình yên hoang vắng
Lúa vui rộn ràng thời con gái trăng non
Vui biết bao thay rộn rã tiếng cười
Lòng chợt bồi hồi như thưở nào hương xưa.
Chiều chiều, em đứng ngó bên sông, thương anh, em nhớ, nhớ mong một đời
Giờ em không thể quay về, như sáo sổ lồng vạn dặm bay xa
Vì em chữ hiếu chưa tròn, vâng lời cha mẹ bỏ lại mình anh
Nếu mẹ là bầu trời
Con xin làm vầng mây
Bay quanh trong lòng mẹ
Giữa bầu trời bao la.
Bên rừng thông tuyết rơi trắng xóa lưng chừng đồi
Viễn xứ tình chơi vơi con tim buồn lạnh giá
Bao cô đơn tràn về nghe tình mình tái tê.
Tôi yêu vợ tôi nghĩa tình vẹn toàn thủy chung
Tôi yêu vợ tôi tính tình nết na dịu hiền
Tôi yêu vợ tôi không vì phú quý cao sang
Hai đứa tuy nghèo mối tình trong sáng đẹp tươi.
Cuộc đời lênh đênh em mang kiếp hát lô tô
Dưới ánh đèn đêm sống đời lẻ loi âm thầm
Dòng đời nổi trôi mang kiếp rày đây mai đó
Nhớ cha nhớ mẹ, nhưng nào dám về thăm
Tình nào mê say, tình nào ngất ngây
Như ly rượu đầy, như gió lạnh lùng
Như sa mạc buồn, tình thuyền xa bến
Lướt sóng mù khơi.
Đời anh là gió, gió bay muôn phương trời
Đời em là cây đứng im chờ gió đến
Rồi một hôm nao, vô tình gió lướt qua
Làm cây rung động cây âm thầm thương gió từ đây
Chiều về trên dòng sông bến đò nước trôi xuôi dòng
Hàng cau xanh còn đây, nhớ nội tôi dáng lưng cong
Ngày xưa khi thơ bé, nội hay bắt con cua đồng
Chiều về bên mái lá, nội đem nấu canh rau dền