Mi sono chiesto mille volte:
“Perchè io vivo e non ho te?”
E la risposta a tutto ques to
me l’ha data il mio Sig nor.
Mưa vẫn rơi trên thành phố này
Đà Lạt mưa mây bay nghe chạnh lòng người viễn xứ
Ngàn thông reo vi vu soi bóng Hồ Xuân Hương
Thác Cam Ly chậm buồn
Hồ Thở Than dấu xưa còn ghi.
Đêm nay có người thương nhớ chồng
Ôm con vào lòng mà nghe nhớ mong
Anh ơi gió lạnh mùa đông
Nơi đây vắng lặng cô phòng
Em ngồi nhìn mưa rớt bên song.
Giữa khung trời vàng mây giăng mắc
Mắt đắm chìm trong cõi xa xăm
Chiều hoang vắng ngập hồn loang sương phủ
Thương quá quãng đời núp bóng cha yêu.
Mẹ yệu quý suốt đời con yêu mẹ
Không đất trời nào sánh nổi lòng mẹ yêu
Ngày mẹ ra đi nghe chua xót đìu hiu
Thương nhớ mẹ tìm đâu ra vóc dáng.
Ai xuôi dòng, xuôi dòng Cửu Long
Về thăm phương Nam thơm ngát hương tràm
Cho em gởi bạn tấm lòng yêu thương
Đã không quan ngại đường xa.
Trời đang nắng mây xa kéo đen ngang đời
Ngập trần gian ai oán khóc thương lầm than
Từng con phố hắt hiu cửa đóng then cài
Xác những ai lặng lẽ nối nhau thêm dài.
Hỏi tình yêu, có mấy ai cùng đi hết đoạn đường
Đêm buồn tâm sự, ngồi nghe chua xót nhớ người mình thương
Đời đâu ai biết chữ ngờ, anh hứa chi giờ, bỏ lại mình em một lối.
Giọt nắng đến từ ước mơ thơm ngát hương trời về đây gọi người
Cỏ lá đến bên đời mặc màu áo xanh yêu đương
Người đã đến bước chân âm thầm
Tình trót vay trên đôi môi mềm từ một đêm trăng sáng.
Tôi và em, tình yêu chưa đỗ bến, tôi đã vội lên đường
Rời xa mái trường, xa người tôi thương, ra chốn biên cương
Tôi làm anh lính trẻ, bỏ lại mùa hè những tiếng ve ngân nga
Những cánh hoa phượng rơi trong nắng hạ sân trường và người em nhỏ bé