Đời Lắm Phũ Phàng

Nhiều lúc nhìn lại ta chẳng còn ai
Tiền cũng cạn khô nước mắt rơi dài
Hỡi thế nhân sao lắm phũ phàng
Khi nghèo đối mặt than van
Khi giàu sang nghĩa tình cũng vội tan.

Nhớ Mẹ Yêu

Ngồi nhìn chiếc lá nhẹ rơi trên sân nhà
Lặng nhìn chiếc lá lòng tôi nhớ mẹ yêu
Ngày nào xa xôi có bóng dáng mẹ tôi
Ngày ngày xớm hôm gian nan vì con thơ

Chớm Xuân

Anh đợi mùa về bên rừng bên phố
Bấc non se lạnh ngọn gió đầu đông
Tiếng chim ngân nghe xao xuyến bâng khuâng
Người nơi ấy âm thầm bên phố vắng

Buông Khẽ

Chớp mắt đã qua nửa đời người
Nửa đời chìm nổi với bể khơi
Nửa đời còn lại thuyền neo bến
An vui sống trọn kiếp người

Tháng Nhớ Ngày Thương

Chiều nay vắng bóng người tôi thương rồi
Ngõ gầy mưa đổ nghe lạnh bờ môi
Công viên chiếc bóng lẻ loi
Nghe sao trống vắng bồi hồi
Đâu rồi tình nhân xưa hỡi.

Chuyện Loài Hoa Lục Bình

Lục bình trôi bến sông tích xưa ghi chuyện đau lòng
Chàng con nhà thương lái mười tám tên chàng Lục Xương
Xuôi chi gặp gỡ Thy Bình trâm anh trang đài khuê các
Xuân xanh mười sáu trăng tròn ngẩng ngơ tình hoa hờn nguyệt ghen.

Sao Em Nỡ Phụ Tình Anh

Tiếng mưa bên thềm, mà nghe buốt giá con tim
Nhớ bạn tình chung, trăng đơn gối lẻ đêm trường
“Mình” giờ có còn nhớ khi xưa, nhà nghèo anh dãi nắng dầm mưa
Sớm trưa ra đồng, tay cuốc tay cày mà lòng vẫn vui