Nếu tất cả đều có đôi
Hạnh phúc tràn trề lên môi lên mắt
Anh làm sao biết nỗi nhớ màu gì
Những đám mây thầm thì
Cơn mưa đẫm tình yêu tinh khôi.
Áng mây chiều phảng phất cánh én liệng chân mây
Ở nơi đó giờ này, mùa xuân về em hỡi
Anh đi qua bão tố, vẫn mang bóng hình em
Mối tình đầu dang dở, một thủa nào yêu em
Ngày chia xa tình em anh rằng anh sẽ về
Sông Lam mình xứ Nghệ, đậm nghĩa tình yêu thương
Nợ câu hò vấn vương, bến đò quê năm ấy
Thương dáng em đứng đợi, giọt hanh vàng ven sông
Những chiếc lá đã từng xanh
Em cùng anh một thời xuân sắc
Khi chiếc lá sang màu vàng phai nhạt
Như xuân thì giờ đã xa xưa…
Anh có hay là mùa thu đã đến
Từng chiếc lá phong rơi ngập lối về
Bước chân âm thầm em về qua phố
Ngỡ đã quên hình bóng ai xa xôi.
Hạt mưa tí tách gió cuốn lá bay
Cali trời lạnh, chiều buồn Đông say
Mưa rơi từng giọt thấm mềm môi nhớ
Quanh co đường tình, đôi mắt chợt cay.
Anh ơi trời đông gió lạnh về rồi
Thương anh còn chinh chiến nơi miền xa xôi
Em đan chiếc áo gửi khi đông về
Cho thêm ấm lòng người còn miệt mài sơn khê
Gió đông cô phòng phương này có em chờ mong.
Em đi rồi, biển chiều nay dậy sóng
Bãi cát dài in bóng hình ai
Những áng mây qua thành phố
Tiếng chuông chiều gieo nỗi nhớ đầy vơi.
Sài Gòn đêm nay trời se se lạnh
Đường phố lên đèn tỏa sáng long lanh
Từng đôi sánh bước tung tăng khắp thị thành
Vòng tay yêu thương mình trao mối duyên lành
Còn em hạnh phúc khi bên anh.
Một chiều, một chiều gió mát bên sông
Thoảng nghe tiếng ai ca ngọt ngào
Làn điệu quê hương chan chứa bao nghĩa tình
Ôi khúc ca quê mình như rót mật vào tim.