Từ khi em xa anh
Nỗi cô đơn suốt đêm dài
Lòng buồn đau tê tái.
Cõi dương trần ai không nợ mà đến đây
Duyên số nặng vay từ thuở kiếp nào
Vậy thì ta phải sống làm sao sống cho vẹn nghĩa tình
Để khi đi không vướng bận gì
Không nên để nghiệp phải trả kiếp sau
Tôi xa ngoại ô giữa màn đêm tàn tro
Giữa đường xưa ngày nao dìu lối em đi
Tiếng mưa rơi đêm ngày, tiếng chuông ngân vơi đầy
Ngoại ô sương gió hoang lạnh liêu trai
Đời chỉ là cõi tạm mà thôi
Giàu sang nghèo khó một đời
Vô thường kiếp nhân sinh
Vậy đừng so đo, hay ganh ghét lọc lừa
Đối nhân xử thế sao đừng làm đau lòng nhau
Sài Gòn chiều thu mưa giăng lối nhỏ
Hối hả người đi hối hả người về
Sài Gòn chiều thu mưa qua trước ngõ
Ướt cả lòng em ướt cả lòng anh
Nhìn em qua đôi mắt
Nhìn tiền kiếp u mê
Dạ quỳnh tàn đêm ngắn
Hoang sơ phủ lối về
Ngồi đây em nhớ, bao ân tình ta đã trao
Đường xưa in bóng, cây xanh màu hoa tím thương
Tiếng chim hót vang, nhảy múa trên cành
Đôi mắt long lanh khi nhìn anh đứng nơi góc đường
Em ngang qua đời tôi ngang qua đời tôi như sương rơi buổi sớm
Tình yêu kia vừa chớm em bỗng đã xa rồi
Em ngang qua đời tôi ngang qua đời tôi như chiều qua phố cũ
Vầng trăng chưa kịp ngủ tình em đã xa xôi.
Lọn tóc mùa đông phủ trên vầng trán
Sợi ngắn sợi dài kéo anh vào chân mây
Lọn tóc mùa đông óng vàng quyến rũ
Lung linh trong gió kéo anh vào tình say.
Một năm sang hoa sống đời trước sân cũng lại đơm lộc chồi
Hoa như hé cười chào nàng xuân vui trong nắng sớm vàng tươi
Chờ cả một năm để đến mùa xuân
Cành sống đời ôm biết bao mong đợi
Trả buồn cho đông, đầy bao sức sống hoa nở muôn nơi.