Năm em tuổi mười ba
Tóc đờ mi em cắt trông em thật là trai
Năm em tuổi mười lăm
Tóc em dài chấm vai em mới là con gái
làm tôi đây ngỡ ngàng.
Rồi thời gian qua mau
gió hôn tà áo trắng, màu mây ghen tóc thề.
Từ ngày em xa cách phố chiều buồn theo bước chân,
Nhớ tóc em mây hờn mi em cỏ xanh,
Buồn ngày em ra đi hạt mưa rớt quanh môi em dịu hiền.
Em từ ngày cách xa mây hoàng hôn buồn cuối chân trời
Biển một ngày vắng em sóng kêu gào rát buốt đêm đêm
Em từ ngày cách xa phố đêm về ngõ vắng thênh thang
Góc thánh đường chờ em dưới mưa
Một ngày ta lại gặp nhau, hương xưa cũ dẫu cho phai màu.
Chuyện tình đời ai hiểu được bao, phút chia xa còn có bao lâu.
Một ngày tóc rũ đôi vai, yêu thương đã tóc xanh bạc màu
Chiều từng chiều ngồi ngóng vu vơ, kiếp rong chơi về với mây trời.
Tôi yêu một loài hoa
Đẹp nét thanh cao dẫu bùn nhơ dập vùi
Sen thơm tỏa ngát sắc hương vẫn mặn mà
Dịu dàng một loài hoa.
Rộn ràng bướm hoa
Ngàn tia nắng lấp lánh hạt sương
Xuân đến ríu rít chim ca
Muôn hoa thắm khoe màu
Thế gian bừng sáng náo nức lòng người.
Nay ta được vui
Vui như ngày xưa ta bé con
Vui như trẻ con không đắn đo
Vui như đàn con khi mẹ về
Ớ bạn mình ơi ta ngăn sông cách sông
Ớ bạn mình ơi ta chia con ơ về
Mà đời ta Cửu Long se duyên đất lành
Ta hẹn cắm sào đời yên vui bến quê.
Chúng mình thương nhau đã bao năm rồi
Sao anh không về thưa với mẹ cha
Trầu cau sang đây cho duyên thắm thêm nồng
Nên nghĩa vợ chồng mình luôn luôn có đôi.
(Dù con đi khắp thế gian
Cũng không đi hết tình mẹ
Tình mẹ thương con)