Tôi đi giữa hai hàng cây trụi lá mùa đông
Tôi đi giữa khung trời rộng lạnh buốt trong lòng
Ngày nào nơi đây còn tay trong tay
Mà giờ đây sao người mau quên lối
Buồn nói sao cho vừa tình yêu tan vỡ thương nhớ nụ hôn xưa.
Tôi đã sống cạnh giàn tigon ấy
Suốt tuổi thơ cùng có mẹ kề bên
Hoa rực rỡ khi nắng mới vừa lên
Hoa thơm dìu dịu lúc chiều về vương vấn.
Ở miền xa có gì buồn vui nhớ kể em nghe
Ngày anh đi em như người mất trí mộng mị vu vơ
Rồi nhớ miên man nhớ chuyện chúng mình
Mới ngày nao cùng nhau tâm sự
Mà giờ đây như bóng với hình
Như mưa với nắng như tình anh với em.
Đứng lặng chờ ai mà sao đau nhói trong lòng
Đứng lặng chờ ai mòn mỏi đứng trông từng ngày
Nặng lòng sầu mang người xưa sao nỡ qua cầu
Ai đã theo chồng còn đâu nữa mà mong.
Từ nay thôi hết mộng mơ chuyện đời
Tình anh tôi trả lại cho người xưa
Kỷ niệm vùi lấp trong mưa
Yêu thương gửi lại hương thừa
Như thu về gieo chiếc lá bơ vơ.
Chốn quê lặng lẽ yên bình
Chim gọi én lượn bình minh
Ngẩn ngơ đàn bướm soi mình
Nụ hoa đón giai nhân đẹp xinh.
Ngày vui mau qua như một thoáng phù du
Tình xưa phôi pha chìm trong lớp sương mù
Dù cuộc sống bon chen rồi đời lắm ưu phiền
Mà lòng vẫn thương em như ngày đầu tiên
Cơn gió dường như vô tình
Tơi tả nụ hoa trên cành
Con sóng ngoài khơi hững hờ
Xô chiếc thuyền nan xa bờ
Mong manh cánh buồm lênh đênh
Mỗi xuân về chạnh lòng bao niềm thương
Tha hương tính đã bao mùa chưa trở về miền quê cũ
Lòng tôi thầm mơ, ngày còn ở nơi quê nhà
Dù cho giờ xa tôi nhớ hoài Xuân đã qua
Nhặt từng bông lúa héo khô thổi lên nồi cơm ấm lòng
Người ơi cái nghĩa vợ chồng có qua sang hèn mới tỏ lòng nhau