Đường em đi hàng me xanh xanh lá
Đến Trà Vinh ngỡ mình người xa lạ
Quên lối về theo em qua con phố
Ngẩn ngơ nhìn tà áo lụa kiêu sa.
Mẹ là đại dương bao la, ấp ôm chiếc thuyền đời con
Mẹ là dòng sông tuổi thơ, để con tắm mát trưa hè
Mẹ là lời ru mênh mang, cho con giấc ngủ đầu nôi
Mẹ dang đôi tay thân yêu, chở che con được bình yên.
Mình em lang thang tìm anh
Nhìn lá rơi từng lá xa cành
Thu vàng chiếc bóng mong manh
Xót xa đời mình cho cuộc tình vội vã tan nhanh.
Một thoáng mưa rơi bỗng nghe dịu êm
Một con tim héo khô đã bao ngày
Chợt nghe xao xuyến từng giọt mưa rơi
Chợt nghe tiếng sét nát tan hồn hoa.
Bạc phơ mái đầu cha yêu
Làn da năm tháng in hằn
Bao ngày vất vả vì con
Cho đời con được bình yên
Từng giọt, từng giọt cà phê, rơi xuống đáy ly nhỏ
Từng giọt, từng giọt cà phê như nước mắt đời em
Trời buồn lòng buồn như cà phê đắng
Nhưng em uống cạn, để rồi sầu nhớ miên man.
Ôi cha nay đã già từ ngày con đi xa
Con mang cả thế giới chưa trả hết cho cha
Trả những ngày xưa ấy cha mua ước mơ con
Bằng thời gian tuổi trẻ và ngày tháng bôn ba
Công cha như biển lớn như mây núi trên ngàn
Vai cha mang bốn mùa cho con mùa tương lai.
Nâng phím dạo lên một khúc tơ vương
Vạn niềm yêu dấu gửi theo cung đàn
Tặng người tôi mến tôi thương
Tặng người tôi nhớ tôi mong
Người em bên tôi trọn kiếp
Một đóa hồng nhung đã rụng rơi
Tàn úa đời hoa kiếp phù du
Đâu rồi giọng nói mới hôm nào
Đâu rồi câu hát say bao người
Đâu nụ cười quen, đâu rồi ánh mắt
Chiều bâng khuâng nhìn bóng thời gian
Tình vương vương theo gió mây ngàn
Chợt heo may khuấy hồn sa mạc
Con tim khắc thêm… thêm dấu hoang tàn.