Dạo chơi ngày qua tháng, trần gian gót chân mòn
Rồi mai chiều phai nắng , khi hoàng hôn dần buông
Nẽo về mờ hắt hiu , biết còn ai với ta
Trời vẫn còn mưa, trời vẫn còn mưa sao mưa hoài suốt ngày
Mưa như khóc ai chiều nay hay thương dùm ngày non nước đổi thay
Trời vẫn còn mưa, trời vẫn còn mưa, như đất trời rơi lệ
Buồn cho nhân thế, buồn cho sông núi không có một ngày vui.
Dòng nước vẫn trôi, nước trôi về đâu
Mây kia vẫn bay, bay về nơi nào
Cuộc đời con người đi về nơi đâu
Khi chiều tàn bóng xế, tuổi già bóng xế.
Mẹ là đại dương bao la, ấp ôm chiếc thuyền đời con
Mẹ là dòng sông tuổi thơ, để con tắm mát trưa hè
Mẹ là lời ru mênh mang, cho con giấc ngủ đầu nôi
Mẹ dang đôi tay thân yêu, chở che con được bình yên.
Mình em lang thang tìm anh
Nhìn lá rơi từng lá xa cành
Thu vàng chiếc bóng mong manh
Xót xa đời mình cho cuộc tình vội vã tan nhanh.
Một thoáng mưa rơi bỗng nghe dịu êm
Một con tim héo khô đã bao ngày
Chợt nghe xao xuyến từng giọt mưa rơi
Chợt nghe tiếng sét nát tan hồn hoa.
Phố đã sang mùa gió đông lạnh về
Đêm Giáng sinh hồng giáo đường chuông ngân
Mình quen nhau phút giây tình cờ
Lòng bâng khuâng xuyến xao nào ngờ
Ôi cuộc đời mộng đẹp như thơ.
Cuộc đời ganh đua hơn thua để làm gì?
Mai đây về cát bụi thì kiếp người mang lấy được chi
Lòng người sân si sầu bi chuốt lấy muộn phiền
Hơn thua vật chất đồng tiền chữ sang hèn khiến lòng đảo điên
Chiều xuống xa xa nhìn áng mây trôi
Rặng liễu mong manh buồn đón thu sang
Mùa thu đến êm như lời thơ, mùa thu đến mang theo mộng mơ
Mùa thu nhắc bao hoài niệm trong ta.
Cơn mưa mùa đông về trên phố vắng
Bâng khuâng nhìn mưa lòng nghe hoang vắng
Giot mưa rơi rớt trên cung đàn
Giọt sầu rơi đẫm trong tâm hồn
Mùa đông sang , mưa thâu đêm buồn ơi tái tê