Em đưa anh về thăm phố cổ Hội An
Dòng sông Hoài miên man ra Cửa Đại
Hoàng hôn xuống giọt nắng vàng rơi lại
Thuyền nhấp nhô trên sóng nước mênh mông.
Yêu những cung đường rợp bóng cây xanh
Yêu tháng ngày thơ cùng bạn bè đến trường
Sớm sớm chiều chiều trên con đường hoa mộng
Kỷ niệm đầu đời đẹp mãi không phai.
Thôi đừng làm khổ em, đừng làm buồn em
Đừng làm em khóc suốt đêm nay
Anh còn quay lại làm chi
Anh đi về đi
Tình nghĩa đôi ta giờ còn gì?
Em không biết đông về lúc nào anh ơi
Nghe trong lòng se lạnh mới biết thế thôi
Đời em là khúc phim buồn
Gác nhỏ phòng vắng trống không
Nên bốn mùa là bốn mùa đông.
Nhớ gì? hương đêm vừa tan
Nắng đỏ trời sang gội úa
Giấc mơ soi bóng đi tìm
Ngược lòng mưa ướt câu thơ
Người hỡi ! yêu nhau mà tới
Cho nhau cuộc sống, bao nhiêu thăng trầm
Một ngày le lói, đêm mãi chợt tối
Biết đêm mà nhớ, mà quên nhau thôi
Trời ơi tôi biết sống sao cho vừa lòng người
Ngày hôm qua đó giúp người người cười vui tươi
Mà giờ lời nói chua ngoa giúp vật vật trả ơn ta
Giúp người người lại báo oán.
Trên phố khuya thưa dần bóng người
Cơn gió đêm mang lạnh buốt về
Có dáng ai âm thầm trên đường
Phỗ vẫn như bao lần
Im lắng theo chân người
Ngọn đèn đường vàng buồn hiu hắt
Một chiều xuân khi nắng chưa phai, tôi xuống thăm quê hương miền tây
Lòng rộn ràng khi đến đây, đưa bước chân qua bến Ninh Kiều.
Nhịp cầu dài in bóng sông, thuyền lững lờ theo nước trôi,
trông xa xa trời mây xanh ngát.
Mưa thì thầm bên tai như gió đêm thở dài
Khóc tình yêu chóng phai
Nhớ xưa mình thương nhau cùng nắm tay hẹn hò
Dòng đời vui tươi thắm.