Trong đôi mắt em long lanh những giọt mưa buồn
Rơi trong đêm trường chìm trong sương khói
Trong đôi mắt kia nỗi lòng nào ai biết
Khát khao yêu người chứa chan muộn phiền.
Em, vọng phu từ ngày xưa
Mà tôi vô ý nắng mưa qua trời
Ngàn năm chưa quá một đời
Bao dung sao hết kiếp người hỡi em.
Người tuôn nước mắt trời cũng tuôn mưa
Tim nhói đau nghẹn ngào tiễn biệt
Một cuộc đời vì lý tưởng vì quê hương.
Người trò nhỏ năm xưa
Áo nâu chân đất ngô khoai đỡ lòng
Bước chân từ dưới bùn non
Luyện tôi ý chí dưới cờ vang vinh.
Đà Lạt Xuân về mưa có rơi
Em ơi! thương nhớ kiếp nào vơi
Nhớ nụ hôn đầu thơm môi em ngọt
Anh đã làm thơ vui ca tụng đời.
Xin dâng lên Người lời ca từ trong tim
Xin dâng lên Người niềm kiêu hãnh dân tộc Việt Nam
Lòng con khắc ghi ơn Người
Đã hy sinh cho đất nước yên bình.
Người ơi con sóng kia dạt dào
Bao lâu ngưng òa vỡ
Khi xô vào ghềnh đá
Như muốn lay động cuộc đời em
Đêm bình yên thành cơn dông tàn phá.
Chân nhẹ bước trên con đường chiều
Giọt mưa buồn rả rích gió đìu hiu
Hoàng hôn phủ tím lay buồn chân núi
Con suối trong veo ngơ ngác nhìn mây
Mây lững lờ về phía trời xa
Sợi tóc vương lối về
Níu nhớ mối tình xa
Mù sương trong khoáng lặng
Thời gian bóng Thiên di
Đôi khi trong ghét có thương
Đôi khi trong giận có nhường nhịn nhau
Đôi khi tóc lỡ phai màu
Đôi khi lời nói qua cầu gió bay