Em dẫu biết thu sang rừng thay lá
Sao mãi ngồi tiếc nhớ những mùa xuân
Em vẫn biết xuân qua trời sang hạ
Sao đông về khóe mắt lại rưng rưng.
Em thấy không người ta đang rong chơi hạnh phúc
Sát bên nhau trên xe dạo phố phường
Như ngày xưa ta đã
Như ngày nay ta vẫn
Và mai sau và mãi mãi không thôi.
Tôi sợ mùa rồi mau tàn tạ
Sợ ngày xuân rồi sẽ qua nhanh
Tôi sợ ngày đi đêm tới hao gầy
Sợ mùa đông tan tác lá vàng
Tôi sợ ngày mưa rơi đầy muôn lối.
Lại một lần chia tay cùng nắng
Mặt trời nghiêng quay quắt bóng chiều
Bến bờ xa bàn chân hụt hẫng
Sóng xô về trăm nỗi quạnh hiu.
Tôi xin kể người nghe chuyện một loài hoa
Loài hoa mai trắng ấp ưu một mối tình
Chuyện rằng ngày xưa ấy,
dưới chân đồi vắng có mái nhà bé xinh xinh
Có nàng tóc bay bay, mắt huyền ngỡ ngàng say
Bao trai mơ ước sánh suyên cùng nàng
Bâng khuâng tháng ba mơ màng,
xuân ơi sắp xa ta rồi, còn đâu xuân
Thời gian trôi mau, xuân đến xuân đi,
để lại nơi đây, chút nắng mong manh
Bống xuân qua thềm, tháng ba sao buồn mênh mang.
Mưa giăng trời tháng bảy
Lây lất một mùa ngâu
Tiếng mưa rơi vọng lại
Vang ngàn lời gọi nhau.
Bồi hồi nhìn mưa tuyết trắng
Từng giọt rơi rơi ngoài hiên
Mây êm đưa trời thanh vắng
Em có hay chiều nay
Từng giọt đọng trên ngàn cây.
Ai biết con đường yêu là gai trên cành hồn
Giữ chặt càng đau, buông tay đời hoa vỡ nát
Không phải vết thương nào rướm máu mới là đau
Khi ôm vết thương tình, cành sâu đau đớn càng lâu
Anh đến thăm em trời Ban Mê dịu nắng
Trên phố lang thang từng hàng cây đổ bóng
Tìm nhau một lần tình dẫu xa xăm