Mười lăm năm vẫn hẹn nhau
Chờ anh tóc đã nhuốm màu gió sương
Paris nắng có còn vương
Cỏ hoa còn thắm con đường ngày xưa.
Chiều hạ vàng trở lại thăm Huế yêu
Thăm núi Ngự Bình làng quê Vĩ Dạ
Mảnh đất thần kinh say lòng đến lạ
Sông Hương đón chào sóng vỗ nhấp nhô.
Có một điều em không biết mà thôi
Bốn mươi năm dòng đời trôi quá vội
Mây Thiên Bút vẫn xanh hoài nỗi nhớ
Tình yêu em canh cánh mãi bên anh.
Anh đến bên em một sớm mùa xuân
Bên cội mai vàng đang nở
Ru em vào ngày tháng bâng khuâng.
Khi ta đôi mươi nhịp sống trôi nhanh
Khi ta đôi mươi mình đẹp như bức tranh
Khi ta thanh xuân bầu trời xanh rất xanh
Và những cơn mưa kết thêm duyên lành.
Nào đâu chỉ đỉnh núi chiều mây phủ
Nào đâu riêng mặt hồ thoáng vệt thu ba
Kìa cả rừng cây ẩn hiện nét thu già
Lá rực rỡ cũng đã ánh vàng tuổi ngọc.
Vượt ngàn dặm xa về đến quê nhà lòng ngập tràn bao nỗi nhớ
Bao nhiêu ước mơ bao nhiêu đợi chờ bây giờ đẹp như mơ
Sài Gòn thân thương quá dáng ngọc ngà kiêu sa
Dễ thương kỳ lạ làm ngây ngất hồn ta.
Em bước đi trong chiều mưa buồn
Đôi mắt em sao nặng tơ vương
Có phải em u sầu
Vì đời em lỡ mối duyên đầu
Người ấy yêu màu tím
Là màu cánh hoa bèo
Hợp tan rồi chết lịm
Chờ nước mắt cuốn theo.
Mưa giăng trời tháng bảy
Lây lất một mùa ngâu
Tiếng mưa rơi vọng lại
Vang ngàn lời gọi nhau.