Nhẹ nhàng như nắng mai rót trên nụ tơ
Nồng nàn như thoáng men chếch say hồn mơ
Tình nào em đã trao ngọt ngào đến không ngờ
Ta như bàng hoàng ngây ngô.
Có lần em hỏi anh biết làm thơ
Biết làm thơ từ thuở nào
Từ, từ thuở mộng mơ khi lòng xôn xao
Anh biết làm thơ bài thơ cho tình
Từ, từ thuở yêu em anh biết làm thơ
Bài thơ cho mình cho tình vô biên.
Chảy qua đời tôi sông mẹ hiền hòa
Chảy qua đời tôi dòng sông nguồn cội
Dòng êm vời vợi tình mẹ thiết tha.
Có ai biết đâu chuyện mình
bởi Cô NET se duyên lành
Tình cờ một hôm em với anh
tìm thấy nhau tim xuyến xao tình mau
Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ
Khi hoàng hôn đang chầm chậm bước chân
Đừng ngước mắt theo lũ chim về tổ
Khi trăng tàn nhẹ trải lối quanh sân.
Ngỡ dòng đời trôi xóa mờ tình yêu năm cũ
Xưa đã ngậm ngùi tim lòng tan tác bên sông
Giờ người về đây cõi lòng thêm nỗi u hoài
Yêu thương xưa chôn vùi tình sầu trên bến tịch liêu.
Tình yêu ơi ! Cho ta niềm đau.
Cũng cho ta ngọt ngào
Như đã cho em bên đời ta hiu quạnh
Như dòng sông mát trong tim
Như mùa Xuân nở hoa thơm
Em đã cho ta một tình yêu quá tuyệt vời
Em đã xa, em đã xa rồi
Còn trong tôi chỉ là huyền thoại
Dấu chân xưa nơi này em bỏ lại
Dẫm nát hồn tôi những buổi chiều.
Em ánh trăng mười sáu soi sáng khắp nẻo đường
Theo bóng người yêu dấu dù xa cách dặm trường
Gót chân son bước nhẹ trời lấp lánh ánh sao
Vườn thơm mùi dạ lý hoa lá vẫy tay chào
Đừng đứng bên mộ tôi rơi nước mắt
Tôi đâu ngủ nơi lòng đất khô cằn
Tôi trong ngàn cơn gió thoáng mơn man
Trong lấp lánh ngút ngàn hoa tuyết trắng