Buồn như hạt thóc cũ
Một hạt thóc cũ
Rơi trong góc xưa nhà ngoại
Từ độ ta biết mộng mơ.
Sống trên cõi đời đường trần muôn bao vạn lối
Tôi đi giữa sa mạc người mà lòng vẫn thấy cô đơn
Người đành phụ tôi bỏ tôi giữa phiên chợ đời
Đi theo trái tim gọi mời nghẹn ngào tim thắt lòng đau.
Gom chút hương xưa xin xót thương cho di ảnh cuộc tình
Em đã ra đi giây phút phân ly đời chia hai lối
Một chiều ngày đó ta quen nhau, và từ thuở đó em yêu tôi
Để rồi tình thắm hương lên ngôi, tình ta gắn bó
Em chạy theo dòng sông, những giọt trăng màu tím
Trăng sáng thắm đợi, mang theo nước mắt ướt vạt áo em tội tình
Em chạy theo ước mơ, lắm khi không thật anh ơi
Không ước mơ em làm sao sống
Và yêu anh là điều có thật, mà thật thì phũ phàng
Đêm nay một vì sao sáng soi
Âm thầm soi lối em đi
Đưa em nhẹ theo ánh sao
Lặng nghe tiếng chuông rền vang
Em đi về ngôi thánh đường khẽ nghiêng mình ôm bóng em
Chiều nay hạ về theo bên nớ
Nghe dòng sông đưa buồn chảy lững lờ
Cuốn bao yêu thương đến chân trời xa lạ
Còn đó cánh rừng mơn xanh
Một bóng thuyền mong manh lẩn khuất trong chiều.
Em đã xa, em đã xa rồi
Còn trong tôi chỉ là huyền thoại
Dấu chân xưa nơi này em bỏ lại
Dẫm nát hồn tôi những buổi chiều.
Em ánh trăng mười sáu soi sáng khắp nẻo đường
Theo bóng người yêu dấu dù xa cách dặm trường
Gót chân son bước nhẹ trời lấp lánh ánh sao
Vườn thơm mùi dạ lý hoa lá vẫy tay chào
Đừng đứng bên mộ tôi rơi nước mắt
Tôi đâu ngủ nơi lòng đất khô cằn
Tôi trong ngàn cơn gió thoáng mơn man
Trong lấp lánh ngút ngàn hoa tuyết trắng
Từ ngày xa cách nhớ thương em nhiều này tháng cô liêu,
Hôm nay gặp gỡ em không nói chi mà lệ ướt mi
Nói đi em cho lòng vơi nỗi nhớ
Nói đi em cho thoa nối mong chờ
Gặp nhau rồi mà cứ ngỡ như mơ