Rao Bán Chữ Nghèo

Duyên lỡ làng số phận đầy chua cay
Tôi vướng tình nào biết vô tình say
Trót thương người nỗi lòng nặng đeo
Tương lai bán được chữ nghèo
Dù lâu đến mấy có bán được chăng?

Mùa Trăng Thương Nhớ

Lại một mùa trăng sáng trong chừ én vắng xa
Về ngàn đồng mơ phố vui người có lại qua
Thương nhớ trong chiều Vân Lâu còn sầu mong đợi
Khi đã trao nhau dấu yêu xin đừng lạc phai

Xuân Nơi Đây

Xuân nơi đây không mai vàng đua nở
Không hoa đào e ấp nắng mai
Không trẻ con mặc quần áo mới
Không pháo nổ, không tiếng trẻ reo mừng

Mắc Cỡ

Ôi cái nhìn của lần đầu tiên, tình cờ nhìn nhau mắc cỡ
Bởi cái thuở ban đầu, áo bà ba em còn thẹn thùng
Rồi ngại ngùng làm duyên, anh lén đưa mắt trao môi cười
Làm má em ửng hồng, anh động lòng giả đò ngó lơ

Thương Em Bán Hàng Rong

Thoại đầu:
Nữ: Ai… ăn bánh…
Nam: Lài Lài Lài
Nữ: Anh Vũ, hôm nay anh ăn bánh gì?
Nam: Lấy anh bánh còng, ít tiêu đi
Nữ: Cái anh này, bánh còng có mè, làm gì có tiêu mà ít.
Nam: Ý anh nói, bánh còng, bánh ích, bánh tiêu á.
Nữ: À, sao hôm nay anh ăn nhiều vậy? thường khi, anh ăn có 1 cái bánh ích hà.
Nam: Ăn ít để giành tiền cưới vợ, mà có ai chịu mình đâu mà để.
Nữ: Vậy cái anh định ăn hết luôn à.
Nam: Ăn hết luôn cho rồi.