Mùa xuân rồi cất nắng nghe em
Để sương khuya sưởi chút êm đềm
Ngày lạnh lẽo vợ chồng mỗi ngả
Nợ cuộc đời trang trải càng thêm.
Heo may buồn chờ ai rồi cũng mỏi
Hong khô màu, tóc ướt nhạt bờ vai
Em ra đi, đau thương còn ở lại
Thức cùng anh, đong đếm tháng năm dài.
Đêm lạnh rơi cho hồn sầu chơi vơi
Trời chín sao cho mộng thấy lạc loài
Em xa vắng không quen người hoài mong
Tự ngàn xưa đã chĩu những tình vương.
Nhịp đàn chơi vơi đêm xuống mau
Nhịp nhàng du dương tiếng ca tràn dâng theo bước chân
Dịu dàng men say tóc tơ mềm bay em đến đây
Ánh sáng pha lê lung linh muôn mầu tình dâng sóng.
Bậu tìm đến tôi có phải chăng bậu còn thương tôi
Bậu tìm đến tôi có phải chăng bậu buồn ai không
Mà sao bậu đến cơn gió nào khiến bậu tìm tôi
Bậu hỏi ai chưa để người sẽ buồn trách tôi.
Cuối cùng người cũng ra đi
Mang theo ước mộng xuân thì
Cuối chiều tình vẫn rong rêu
Quanh ta khung trời quạnh hiu
Lá vàng từng chiếc bay xa
Mang theo ước mộng tình ta
Cuối cùng người cũng xa ta
Lá vàng từng chiếc bay xa.
Khi lá vàng nhẹ rơi cuối trời
Hoa cúc vàng mùa thu đến rồi
Mây gió đưa hiu hiu chiều vắng
Mang ý thơ tô thêm ý đời.
Anh nhắc em lâu rồi không về Huế
Mà lòng em răng chộn rộn rứa thê
Muốn trở về bên Huế, mảnh trời quê
Khi xuân sang bâng khuâng về trong dạ.
Biết đến bao giờ gặp lại người thương
Phượng vẫn niềm đau, nỗi sầu chua cay
Ngày xưa hai đứa không rời, tình yêu tựa ánh sao trời
Sao bây giờ ngăn cách đôi nơi
Trăng em, kìa trăng em
Sao anh không ngắm?
Rượu em, này rượu em
Sao anh không say?