Áo tơi mạ mặc những ngày xưa
Bên lũy tre xanh cánh đồng vàng
Che nắng che mưa mạ cấy lúa
Gió lạnh đông về mưa hắt hiu.
Em ra phố mùa đông
Lang thang bước trên đường
Chút se lạnh hoàng hôn
Lòng như có chiều buông.
Anh ơi dẫu đã xa nhau
Mà ta vẫn nhớ tháng năm ngọt ngào
Qua rồi xuân hạ thu đông
Bờ xe bến nước đứng trông đợi người
Ngược dòng thời gian xuôi bến phà Sa Đéc năm nào
Kia sóng Cửu Long cuốn xô dạt tình ta về đâu
Ngày đầu làm quen anh nào hay mối duyên lìa xa
Trách sao ông trời, trách sao lòng người lỡ chia lứa đôi
Tự mộ xưa em chuyển bước về
Nhẹ như khói thuốc phất phơ bay
Tay ngà nâng phím ôi xanh xao tiếng tơ rời
Đàn than tình nhân thế khóc cho người trên cung xưa
Dường có môi ai cười bây giờ ở đâu hỡi ơi.
Mắt em ngấn lệ làm hồn tôi day rứt khôn nguôi
Đớn đau bẽ bàng cuộc tình ơi đến trong muộn màng
Người em yêu hỡi, nước mắt em như dòng suối
Ánh mắt rưng rưng đầy vơi, tiếc muối duyên tơ mờ lối
Áo nâu ngày đó phố xưa Tuy Hòa
Thời gian như gió tuổi đời như mây
Nhớ ai ngày đó áo nâu cài nắng
Tóc xõa vai hiền có ai bỏ quên
Thơ tình trên liếp từ đó về sau
Vườn trường chợt có xanh lá tình yêu.
Ngày sau khi con khôn lớn nếu có hỏi rằng
Ngày xưa cha đã làm gì trong cuộc đời mình
Dáng tầm xuân, uốn trong tranh Tố Nữ.
Ô tiên nương! nàng lại ngự nơi nầy?
Nàng ở mô? Xiêm áo bỏ đâu đây?
Ðến triển lãm cả tấm thân kiều diễm.
Chiều hoàng hôn buông nắng,
lặng lẽ mình tôi đi về cuối đường.
Phố cũ năm xưa, đâu còn anh đón đưa tôi.
Người xưa ấy lặng lẽ đã xa tôi,
một chiều mưa cuối Thu, để hồn tôi vỡ tan.