x2
Bông hoa còn rơi rớt bên hiên nhà
Tàn duyên mới hôm nay mà
Bỗng dưng trời cho mưa ngay đây xé nát tâm can
Em bây giờ vui áo hoa bên đời
Tình yêu vốn như mây trời
Bỗng chốc nhìn lại trái tim mất rồi
Hà ha ha há ha há hà
Một ngày trời giăng mưa, nơi chốn xưa xa vời
Một ngày sầu chơi vơi, trong trái tim lẻ loi
Một trời nhớ nhung xưa, theo về với cơn mưa
Đong đầy những đêm mơ, dài thêm nhung nhớ
Một thời dấu hương phai, xa mờ cánh chim bay
Âm thầm gió cuốn trôi, về phương trời
Ngồi nghe dòng đời qua muôn nẻo thu rơi
Mà thương từng chiếc lá cuốn trôi xa cội nguồn
Tựa chuyện của nàng thơ yêu thầm chàng ca sĩ
Chưa lần ngỏ lời nhưng lòng đã khắc ghi
Rộn ràng đầu xuân hoa muôn sắc khoe màu
Bầu trời trong xanh, đó đây chim hót vang lừng
Lòng đầy hân hoan hát lời vui ca xuân mới
Khắp chốn muôn người vui mừng chào đón Chúa Xuân
Mây chiều chầm chậm trôi mình tôi đứng thẫn thờ
Rồi lặng nhìn dòng sông, nhìn em bước theo chồng
Em đau xót trong lòng vì chữ hiếu em mang
Đâu phải em vong tình mà phụ khó tham sang
Trách ai bây giờ, thôi trách ai bây giờ
Trách mình vô tâm phụ tình tan nát lòng ai
Bởi tôi đa tình tôi trách thân đa tình
Yêu người không yêu mà phụ tình ơi hỡi người ơi
Để rồi từng đêm mình ên nghe tiếng lòng đau
Xót xa trong lòng nhìn người đi rồi mà đau.
Ngày sau khi con khôn lớn nếu có hỏi rằng
Ngày xưa cha đã làm gì trong cuộc đời mình
Dáng tầm xuân, uốn trong tranh Tố Nữ.
Ô tiên nương! nàng lại ngự nơi nầy?
Nàng ở mô? Xiêm áo bỏ đâu đây?
Ðến triển lãm cả tấm thân kiều diễm.
Chiều hoàng hôn buông nắng,
lặng lẽ mình tôi đi về cuối đường.
Phố cũ năm xưa, đâu còn anh đón đưa tôi.
Người xưa ấy lặng lẽ đã xa tôi,
một chiều mưa cuối Thu, để hồn tôi vỡ tan.