Lùa gió cho lá tung bay ngàn phương
Vờn nắng cho khách đa tình đắm say hồn thơ
Bùi ngùi hè bâng khuâng khép nắng tươi
Nhẹ nhàng một làn gió cuốn lá rơi
Chân nai vàng đưa lối. Tình thơm e ấp trên môi.
(Tuổi trẻ hãy tiến lên
Tổ quốc đang chờ chúng ta
Ôm em một lần cuối, ôn lại chuyện chúng mình
Ngực này là ai đó, đâu phải người yêu anh
Nhìn em lạ đến nỗi, ngờ ngợ như chưa từng
Lẽ nào em như thế, chính người mình từng thương?
Mẹ đi thật xa không bao giờ về
Để con đầu bạc thành trẻ mồ côi
Mẹ đi thật xa đưa mẹ lần cuối
Vấp vào nỗi đau vụng về chân trượt
Vụng về con ngã khóc nhớ bàn tay mẹ nâng.
Sao con đành bỏ đi
Để mẹ già hiu quạnh
Dưới hiên nhà gió lạnh
Mẹ đứng lặng nhìn quanh.
Về đâu hỡi áo nâu ơi
Sau ngày tàn chinh chiến
Về đâu ngôi trường hợp bóng
Những hàng cây vàng hoa.
Tưởng rằng quên đi khi không em lại về
Giữa một đêm khuya ru giấc mơ thật dài
Ôm ấp vai gầy mắt nhìn em đắm say
Vuốt mái tóc huyền trong vòng tay ấm tay
Thôi mây đừng bay nữa
Có chi để dỗi hờn
Cũng đành mây xuống thấp
Cho mãi hoài cô đơn.
Em hỏi tôi. Vì sao rừng thu lá vàng?
Em hỏi tôi. Sao làn mây trôi lang thang?
Khi trời vào đông. Sao tuyết trắng rơi mịt mùng
làm trắng xóa không gian?
Biển trắng dấu xưa còn đây
Người đã vắng xa nào hay
Lòng phố bóng chim mờ phai
Gót chân chiều nay về đâu em hởi