Có một lần em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn
Em xích gần hơn một chút anh hờn
Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa
Đêm dần buông một mình anh xót xa quạnh hiu
Bỗng gặp em cùng bên em sánh vai như ngày xưa
Nhưng giờ đây, tình mình đã mãi xa phương trời nào
Cho lòng anh càng thêm thương nhớ.
Anh hỏi vợ yêu tình ta bao nhiêu tuổi
Môi nở nụ cười và ngước mặt hôn anh
Ngọt ngào làm sao, môi hồng thơm nức nở
Ý vợ là gì anh tự hiểu hay sao.
Thì cứ nhận bừa đồng hương Huế
Chắc em chẳng nỡ trách chi tôi
Thì cứ nhận bừa đồng hương Huế
Chắc em chẳng nỡ trách chi tôi.
Nếu một ngày nào ta mất nhau
Thì thôi em nhé mộng ban đầu
Gom vào kỷ niệm rồi chôn dấu
Vương vấn làm gì thêm khổ đau.
Vẳng nghe điệu sáo ngân nga
Sóng xanh nước biếc đậm đà tình quê
Nhớ thời giỡn sóng nô đùa
Phù sa bám giữ vào ghềnh bến xưa.
Mênh mông ánh trăng bên thềm
Sương rơi ngỡ như là nước mắt đêm
Cuộc đời là giấc mơ đẹp
Ngày đó yêu thương trong màu mắt
Em là đóa hồng thắm cho hương nhẹ
Ngọt ngào em với tôi.
Em lại về trên đó
Mình em một chiếc xe
Mang nỗi lòng cư xá
Giữa bầu trời mênh mông.
Sài Gòn chiều nay lất phất mưa bay
Những chiếc lá rơi xào xạc trước ngõ
Muốn gửi về anh lời thương theo gió
Hà Nội bây giờ mưa nắng sao anh?
Mình xa cách lâu rồi mà thương nhớ nào nguôi trên con đường xưa đó
Mùa thu đi qua biết bao lần lá đổ
Sầu lên mấy vạn khi tình mình tan vỡ em ơi.