Thường đi mây về gió hiểm nguy không biết sợ
Khi quê hương chìm trong khói lửa
Tuổi thanh xuân nào ai sống cho mình
Nhiều đêm qua nơi rừng thiêng gió lạ
Có khi về miền núi phương xa
Tiếng lá reo là khúc hát quân hành
Chẳng mơ phù phiếm xa hoa.
Bởi duyên cớ gì nhớ nhau thế này
Tháng ngày mong được tay trọn vòng tay
Nụ hôn ngất ngây chưa nhòa
Lời yêu đắm say chan hòa
Vào nhịp tình nung nấu hồn ta.
Em đi về cuối trời mùa xuân trắng mây bay
Em như là muộn phiền tình xa vắng sao em
Như mây trời ngày buồn buồn thôi mãi không trôi
Muộn phiền tôi đánh rơi đang bay về cuối trời
Muộn phiền em đánh rơi chơi vơi cuộc tình tôi.
Hạ chưa đến nỗi lo đến trước
Phượng chớm thôi đã thấy bộn bề
Mây vẫn còn ve chưa rả rích
Hạ biết không chả muốn hạ về.
Đếm ngày tháng trở lại
Đếm thời gian lặng trôi
Mưa sầu giăng ngập lối
Nhớ người, những điều chưa nói.
Mưa ơi, mưa ơi, mưa có chi buồn sao mưa khóc
Mây ơi, mây ơi, mây có chi buồn sao mây bay
Chiều nay, chiều nay một mình ai chiếc bóng
Nhớ đến những vầng mây đã qua.
Thôi em nhé đừng se sắt tâm lòng
Đừng buồn khi gió đông về
Đừng thương tiếc đến mối tình trái ngang
Em ơi đừng khóc nữa đừng đau xót duyên mình
Vì ngày mai đã sang ngang.
Mai kia khuất rồi mang được gì đâu
Cuộc sống tạm thôi tiếc chi ở đời
Mình được cơm no áo ấm
Thì chia người neo đơn miếng cháo
Phước ân này dâng đến trời cao.
Có chợt nhớ về nhau
Có chợt tiếc tình mau
Có thầm hát tên người
Cho vơi buồn không hay đang tìm nắng lưng đồi.
Sài Gòn hỡi! vẫn trong tim bồi hồi
Xôn xao mùa mưa nắng gió thênh thang
Từng hàng cây Tao Đàn xanh biếc lá
Lối tan trường mây trắng áo Gia Long.