Mộng đã không thành, thôi về đi em
Phận duyên bẽ bàng nào phải riêng ai
Bao năm tình bỗng bay cao
Được tin bão giông trong chiều
Ngày mai đám cưới nhà em.
Mẹ là bầu trời bao la
Một tình thương vô biên mãi mãi không nhạt mờ
Mẹ dựng con nên thành người
Từ giọt máu đào ầu ơ ầu ơ.
Một chiều ta gặp em
Bên hiên nhà cuối phố
Giăng giăng ngàn sợi nhớ
Thấm ướt bờ vai em
Bên nhau còn e ấp môi lại tìm về nhau.
Rượu nào cay bằng chén tình đau
Ai rót đầy vơi cho cạn nỗi sầu
Men cay tình đời nhân thế
Yêu đương tình là trò chơi
Bởi ta sầu say tình ngả nghiêng.
Người ơi Nghĩa vợ tình chồng
Mặn nồng xưa ngày tháng nay đâu còn
Người chẳng lo, tâm để ngoài cuộc vui
Không để tâm gia đình
Chỉ nghe bên ngoài lời nói của người dưng
Câu hát ru con còn hoài năm tháng
Người ru không còn ơi à thời gian
Con thơ lớn khôn đã qua ơi à trường học
Trường đời con bước mẹ ơi đâu rồi.
Chiều dân buông, mây tím phủ kín chân trời
Có ai ngóng đợi, thương tình dặm trường sơn khê
Nhìn mây trôi hờ hững cho gió thôi bay
Để trăng sao lẻ bóng soi nước đơi côi
Cớ sao trời đành chia tình đôi lứa.
Cơn mưa đến một chiều buồn trong nỗi nhớ
Biết rằng em có hứng giọt mưa rơi
Buổi chiều mưa, chiều mưa em có nhớ
Hai đứa mình cùng ướt bởi cơn mưa.
Một mình ngồi đây bên men rượu uống say mềm nhớ ngày xưa quá êm đềm
Một thời ta si mê vây quanh đưa đón vui cười
Tình nhân thì biết bao người
Đời ta quá vui.
Đời đâu biết ngày mai rồi ta sẽ như thế nào
Đừng toan tính thiệt hơn người ơi kiếp sống bao lâu
Dù nghèo hay sang dù vui sướng khổ cơ hàn
Dù ai có như thế nào cũng trở về cát bụi thôi.