Thơ:
Đêm khuya trăng tàn soi xóm vắng
Hẹn ước duyên thề xin muôn kiếp yêu
Đèn tàn trong gió thoảng hồn thơ dại
Chôn vùi kỷ niệm cùng với trăng.
Chẳng có nguồn năng lượng nào là bất tận, điện cũng thế
Chẳng có tình yêu nào là bất tận, em cũng thế
Chẳng có mùa xuân nào là mãi mãi, chẳng có niềm vui nào là mãi mãi
Nếu không nâng niu nếu không chắt chiu.
Thà một lần đau ta cách ly vì nhau
Để mốt mai được vui đời thôi hết ngậm ngùi.
Em theo giấc mơ từ ngàn năm trước đến trong lòng ta
Long lanh mắt nhung, nụ cười tươi thắm, áo vươn đường xa
Trong giấc mơ ta em về thật gần
Thanh thoát tiêu diêu xoa nhạt bụi trần
Song bước phiêu du trong vườn địa đàng yêu đương
Mẹ là bầu trời bao la
Một tình thương vô biên mãi mãi không nhạt mờ
Mẹ dựng con nên thành người
Từ giọt máu đào ầu ơ ầu ơ.
Một chiều ta gặp em
Bên hiên nhà cuối phố
Giăng giăng ngàn sợi nhớ
Thấm ướt bờ vai em
Bên nhau còn e ấp môi lại tìm về nhau.
Rượu nào cay bằng chén tình đau
Ai rót đầy vơi cho cạn nỗi sầu
Men cay tình đời nhân thế
Yêu đương tình là trò chơi
Bởi ta sầu say tình ngả nghiêng.
Người ơi Nghĩa vợ tình chồng
Mặn nồng xưa ngày tháng nay đâu còn
Người chẳng lo, tâm để ngoài cuộc vui
Không để tâm gia đình
Chỉ nghe bên ngoài lời nói của người dưng
Câu hát ru con còn hoài năm tháng
Người ru không còn ơi à thời gian
Con thơ lớn khôn đã qua ơi à trường học
Trường đời con bước mẹ ơi đâu rồi.
Hò ơi, ai xuôi con sáo sổ lồng, cho em nỡ vội,
Hò ơi, cho em nỡ vội lấy chồng bỏ anh