Một giờ yêu em để tôi tìm trong kinh Phật
Một dòng kinh thôi có tiếng nói tình yêu
Một đời cho em để tôi kể em nghe rằng
Có một cô nhỏ mái tóc rẽ ngôi
Nụ cười em làm hàng keo rơi xuống đóa mơ hoa.
Rồi một hôm chim bay về núi cũ
Đậu trên triền vách đá cheo leo
Nhìn xuống dưới: một trần gian khốn khổ
Chìm trong cơn đại dịch tiêu điều.
Nhớ gì ngày xa Huế của em?
Sông Hương cho dù có êm đềm
Dịu dàng sao bằng lời em nói?
Ngọt ngào giọng tình đầy không vơi.
Năm tôi vừa mười một tuổi
Quê tôi bom đạn tơi bời
Bóng ma chiến tranh quay lại
Hãi hùng ôi tuổi thơ tôi!
Em đến thăm anh một chiều, mây tím giăng giăng thật nhiều
Hoa vàng đậu trên vai áo, hai hàng điệp bỗng xôn xao
Em đến thăm anh chiều nào, mang chút thương yêu ngọt ngào
Vai em nghiêng nghiêng vành nón, tóc xanh mây trời, nụ cười thơ ngây
Bóng chiều dần tàn,
nhìn gió vờn mây thoảng cơn đau nhói lòng
Màn đêm hoang vu, men cay rượu đắng
Bước vào đường yêu, lạc vườn tình gian dối
Hò ơi, ai xuôi con sáo sổ lồng, cho em nỡ vội,
Hò ơi, cho em nỡ vội lấy chồng bỏ anh
Người ơi nếu yêu rồi chớ để buồn người trai nơi xa xôi
Người ơi nếu thương rồi chớ để nhạt màu son trên đôi môi
Ngoại ô im vắng, cơn gió đông lạnh buốt qua đây
Đèn đêm hiu hắt, dưới mưa khuya giăng đầy muôn lối
Từng giọt đều rơi nghe thiết tha, Nhạc buồn trầm lắng như vấn vương,
gợi niềm bâng khuâng theo tiếng mưa đêm .
Lần đầu khi mới gặp nhau
Lòng ai như đã thầm trao câu thề
Đêm về ra ngẩn vào ngơ
Nhìn sang bên đó bên đây lòng mơ.