Tiếc gì bờ môi em ngày ấy!
Buồn chi cho ướt lệ bờ mi?
Hãy quên, quên hết men rượu đắng!
Hãy quên, quên má môi thơm nồng!
Tiếng hát u hoài theo cơn gió gợi tình xưa,
nhớ dáng kiêu sa câu thương ấy ngọt môi hồng.
Quấn quýt bên nhau, thế gian thiên đường đôi lứa,
chắp lá thu vàng xây tình mơ ước mai sau.
Suy tư bên ly cà phê đắng dỗ dành bao sự đời
Sầu đắng cháy mênh mang ngược vào tim
Lặng thầm trong im khe khẽ gọi
Ta đã mất nhau thôi khối tình vụn vỡ tan mộng ban đầu.
Đôi khi bình yên mà lòng sao như buồn tênh nhớ người
Em ơi cuộc vui rồi tàn nhanh như chiều rơi, níu màn đêm tới
Đêm chia lìa nhau mặc dầu tim không còn đau nhói lòng
Nhưng sao lệ rơi bồi hồi con tim lẻ loi giữa trời bão rơi.
Tìm về miền im vắng
Mình tôi bước theo hình phố trập trùng
Gió heo may la đà
Rừng se sắt cơn lạnh màn sương sa
Giọt nước mắt pha lê
Trêu hình hài nhạt dần trên phím đàn
Chở trời chiều qua mau
Mang hoàng hôn trôi về trộm nỗi nhớ.
Chỉ một lần chia tay
Mà sao buồn đến thế
Chỉ rơi một giọt lệ
Mà hóa thành dòng sông.
Ba mươi năm tôi ngoảnh lại nhìn
Như cơn mơ buồn giấc mộng say
Hôm qua kia ngồi nhớ chuyện mình
Thương em yêu màu tóc bạc phai.
Nếu lỡ ngày mai cách biệt ngàn đời
Em bỏ lại anh, anh có buồn không?
Em hỏi anh trả lời không, anh bảo anh biết rằng không,
Không bao giờ chúng mình xa nhau
Ta đi trên chiếc xuồng ba lá nhỏ
Hai đứa chuуện trò giả đò anh nói vài câu
Đường về miền Tâу qua bao nhịp cầu
Qua bao con đò mới tới được nhà em.
Chiều nào Thu tím em đến thăm tôi
Bờ vai tà áo tha thướt yêu kiều
Hồn tôi mơ mộng mộng lòng xao xuyến
Túi thơ cung đàn ngày đó yêu em