Mùa thu thành phố với sương mù
Nằm yên thở khói đìu hiu
Mùa thu nơi đây lá úa héo mơ màng
Không thấy bóng nai vàng
Chỉ có người sầu tha hương.
Khi yêu tình ta luôn thắm nồng
Ngỡ rằng mai đây mình nên nghĩa phu thê
Chuyện tình đôi ta đẹp như ánh trăng đêm rằm
Nắm tay ước nguyện trọn đời đến mai sau
Có người ngồi bên bến sông khuya
Ngóng ai chờ ai mỏi mòn.
Có người nhiều đêm thức trắng,
nhớ thương nhớ thương một người
Chiều trên phố vắng, tâm hồn lắng theo ngàn thông reo
Mùa đông đã đến, cây trút lá xác xơ tiêu điều
Một mình lê bước phiêu du, Đà Lạt trong khói sương mờ
Gợi niềm thương về thời xưa cũ.
Nhớ em ngóng trông hằng đêm
Mà lay tưởng tóc gối mềm tưởng da
Trở ngăn rừng sâu trời xa
Hồn thơm yêu dấu về ta bùi ngùi.
Hè dần tàn thu nay đã đến
Lá trên cây dần vàng úa theo ngày
Heo may về lạnh se sắt đê mê
Chiều buồn lê bước giữa thôn quê
Mộng vàng qua mấy nẻo sơn khê
Thức trắng canh dài, tôi ngồi nhớ lại chuyện xưa
Yêu thương ngày xanh, hè đến phượng rưng rưng buồn
Hẹn hò đường trơn lối mưa
Môi hôn đầu ngọt vòng tay ấm trao.
Tôi chỉ là một người lái xe
Đời lênh đênh buồn xa cha mẹ
Bữa cơm trưa ăn bên vỉa hè
Giấc ngủ vội vương mùi khói xe.
Mình đã mất nhau tình đã chia đôi
Người đi mãi xa, xa biệt phương trời
Em vui lụa là nơi đó
Tôi vui với tình trăng gió
Chút duyên hờ em nhớ vội mang.
Mỗi mùa thu sang bao nhiêu lá đổ bên thềm
Em ở nơi nào sao đành quên hết tình anh
Ngày mình yêu nhau mẹ cha se kết duyên đầu
Nên nghĩa cao trầu tơ hồng đẹp tình phu thê