Trở về với sóng đôi chân lạc loài
Trở về với sóng đôi tay khờ dại
Trở về biển khơi cho tôi tìm lại
Hình hài yêu dấu lên khơi một đời
Trả lại em tôi, trả lại em tôi.
Ngày còn thương nhau chúng ta đâu ước gì
Chỉ cần thương nhau một lòng ta vun đắp
Anh thương em nhiều còn em thì son sắc
Như hoa lục bình tím đậm màu thủy chung.
Bạn ơi ta hãy vui lên
Dù thời gian đã chóng phai đi
Dù đường trần đã chua xót đắng cay
Xin chút thương yêu kỷ niệm vẫn đong đầy.
Một đời rong rủi, từng tháng năm mù khơi
mấy mươi năm rồi, lòng hoài mong có đôi.
Em ơi! đời rẽ lối phương trời,
mộng ấy quá xa xôi…!
Nếu một mai tôi không còn em nữa
Tôi còn gì để giữ lại cho tôi
Tôi còn gì lấp trống khoảng đời trôi
Em là gió tôi mơ màng ấp ủ.
Nếu như thế giới không giống như ngày hôm nay,
trời cao không bóng mây, em có còn yêu anh?
Nếu như thế giới không giống như ngày hôm nay,
biển xanh không còn sóng vỗ,
em có còn yêu anh như ngày hôm nay?
Em thướt tha trong tà áo trắng trinh tuyền.
Em bước đi hoa hờn phai sắc dáng ai yêu kiều.
Lung linh môi cười em là mùa xuân tươi mát
chợt về bên anh.
Tôi ngồi đây giữa không gian thật lặng
Tôi ngồi đây trong khoảnh khắc mênh mang
Trăng hồ mát rừng mây làm đỉnh ngắm
Chợt thấy lòng sâu tận đáy xa xăm.
Ngày xưa cha lên đường khi bom đạn rơi
Mẹ đứng ngóng cha nơi đầu làng
Mong ngày về hoa lá mừng vui.
Em có nghe không em khi mùa yêu vừa rớt bên thềm?
Em có nghe không em khi rèm buông tìm cánh tay êm?
Tình nào vừa khép môi thơm, tình nào mềm cánh tay ôm
Nghe gần hơn gần hơn