Rồi ngày trở về thăm lại đất Duy Xuyên
Về bến sông xưa bông hoa gạo không còn
Trời Mỹ Sơn nắng ngả vàng hiu hắt
Dọc đường về hoa tím trải mênh mông.
Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Bên thềm hiu hắt khi vơi khi đầy
Mưa len qua trái tim gầy
Vỡ thành nỗi nhớ những ngày tháng xa.
Em không quen người có đôi mắt giống anh
Nhưng đôi mắt ấy đã làm em bối rối
Người đi qua và mắt nhìn trở lại
Em bỗng thấy lòng thương nhớ mênh mang.
Đông gõ cửa muốn vào không
Ta cùng trải gió quấn mông mênh tình
Giá như! ta bóng đong hình
Quyện chung một khối trúc quỳnh tương tư.
Chắc anh không còn yêu em như ngày xưa
Không như lúc đầu anh hay đón đưa
Thuở còn thề non hẹn nước giờ ước chi có được
Người tình như em anh sẽ yêu thương mãi mãi chẳng hề quên.
Ngày tàn rơi mãi
Phố rêu giăng mắc lên đèn
Phúc âm lạc bóng trăng mành
Xao lòng se nỗi điêu linh.
Nâng cánh hoa sim, buồn tim ngờ tan vỡ lòng nhớ mối duyên tình
Tóc nàng còn xanh thầm thương anh người trai nơi tuyến xa
Tình yêu thời chiến tạm xa vì binh biến
Khoác vội chinh y theo tiếng bước tòng quân
Nếu em đã yêu rồi, sao còn che kín lời yêu, cho môi khô tình chờ
Nếu em đã yêu rồi, sao em còn hờ hững ân tình anh đón đưa
Em ơi tình mình đã sang đông
Chờ em đã mấy thu rồi, em còn ngần ngại chi.
Một ngày đầu xuân anh về thăm chốn quê yên bình
Xuân đến bao người đang rộn ràng nao nức mừng xuân
Lòng chợt lâng l âng ôi tình xuân ngất ngây dâng trào
Ùa về trong tôi bao kỷ niệm tuổi còn thơ ngây
Làm sao em hiểu được nỗi buồn mỗi khi chiều xuống
Trời giăng mây tím xóa ánh hồng áng mây bềnh bồng
Mây trôi về đâu biết phương trời nào.