Yêu lâu rồi không thành nhường anh bước đi
Tình mình bao năm ông trời nhỏ lệ tơ sầu
Trách cho sự đời, đồng tiền đổi trắng thay đen
Chữ sang chữ nghèo, người tiên cũng vội nghĩ suy
Hò ơi !!! Cây khô không thể mọc chồi, mẹ già không thể
Hò ơi !!! Mẹ già không thể, sống đời với con
Anh nói lời chia tay khi tình ta chớm nở
Bao ước hẹn ngày xưa giờ quên hết sao anh
Kìa hàng cau xanh, dòng sông, bến nước, con đò
Đây ánh trăng năm nào, nhân chứng cho tình lứa đôi
Em bây giờ như mùa thu xuống phố
Nẻo đường hoang lạnh buốt gió heo may
Ngày trở lại anh tìm em chi nữa
Cứ để sau lưng bạc thếch nắng phai gầy.
Từ ngày anh bỏ làng quê, em nơi đây ôm đứa con khờ
Từng đêm khóc duyên đôi mình sao lỡ làng ngang trái người ơi
Em trở về nơi đây với đêm vắng đơn côi
Hạt mưa lặng rơi hay nước mắt em rơi
Sau những bão giông không có anh phố cũng phai màu nhớ
Và con tim không giây phút bình yên.
Đôi khi ta lạc giữa cuộc đời
Và đôi khi lầm lẫn bởi phận người
Đôi khi xót xa vì tiếc nuối
Đôi khi tìm thấy dấu xa xôi.
Ơn nhau từng khóe môi cười
Ơn nhau từng mắt bồi hồi gửi trao
Ơn mùa hạnh ngộ xôn xao
Ơn tình tri kỷ ngọt ngào tháng năm.
Còn nhớ hay quên những chiều ngóng đợi
Chờ tiếng chân xưa đem tình đến tìm nhau
Tình nắm trong tay mà tình sao vời vợi
Hồn đắm trong hồn mà hồn vẫn hồn đau.
Có về một ngày đông
Thuở tóc em muốt dài
Sợi mây trắng gom tay
Quàng khăn lưng đồi tím
Dã quỳ sót triền cao.