Đưa nhau vào quán nhỏ
Ngoài hiên trời giông tố
Mai đây xa nhau rồi
Lệ rơi lá vàng rơi.
Ơn nhau từng khóe môi cười
Ơn nhau từng mắt bồi hồi gửi trao
Ơn mùa hạnh ngộ xôn xao
Ơn tình tri kỷ ngọt ngào tháng năm.
Còn nhớ hay quên những chiều ngóng đợi
Chờ tiếng chân xưa đem tình đến tìm nhau
Tình nắm trong tay mà tình sao vời vợi
Hồn đắm trong hồn mà hồn vẫn hồn đau.
Có về một ngày đông
Thuở tóc em muốt dài
Sợi mây trắng gom tay
Quàng khăn lưng đồi tím
Dã quỳ sót triền cao.
Lòng hỏi lòng tại sao nhiều suy tư khắc khoải
Đêm cô đơn đêm lắm mộng dài
Giờ người ta đang sống vui cười
Thay đổi hai lời mình còn vấn vương chi.
Đêm nhớ em hắt hiu lòng nhớ
Đêm vắng em đếm sầu từng câu
Đêm tiếc thương cho tình nào đã phai tàn
Tìm đâu em hỡi?
Anh nằm trên võng đồi cao
Mắt em là đó vì sao trên trời
Đong đưa chiếc võng mình tôi
Trời ơi có biết là tôi nhớ nàng.
Vì có tình em như dòng sông xanh
Là mắt tình nhân đôi bờ long lanh
Lặng lẽ bình yên bên đời mong manh
Chợt thấy hàng cây lặng lẽ vào thu
Một sớm mùa thu nhớ em thật nhiều
Nhìn trần thế tranh giành những tờ giấy mỏng manh
Vài chữ lợi danh, ta đánh mất tiếng cười
Ngàn năm thú hóa con người
Vì hai thước đất chữ người phôi phai.
Người về như ánh nắng, như lá bay
Thời gian phôi pha nhìn mây bay bay không chờ mong
Ngày mưa năm ấy, nghe tiếng mưa đêm xưa trong lòng ta.