Ngồi yên em nhé, tôi vẽ đời em
Hồn nhiên như nắng, tuổi mới chạm vai
Bàn tay bé dại, nâng niu cuộc tình
Đời tôi như gió, nhặt lá vàng rơi
Mùa Thu quá vội, đi ngang phận người
Bao năm rồi thương nhớ Huế
Vầng trăng thơ dại bay xa
Ai… ai đứng bên cầu
Trông bóng chiều Hương Giang trầm mặc mùa đi.
Chiều em đi hai hàng bím tóc
Gieo xuống đôi vai nhỏ thiệt thà
Còn bao nhiêu dấu hài khuê các
Sao đành gieo xuống phố đời ta.
Về đâu những áng mây hồng vương tím
Hồn hoa nương gió mơ thầm hương xưa
Rung khẽ tơ lòng mạch sầu tràn dâng phím đàn
Bao lần thu sang còn luyến thương tình dở dang.
Em đừng tiếc đã gặp anh quá chậm
Nhanh chậm tình yêu nghĩa gì đâu
Chỉ tiếc phút hững hờ khi say đắm
Chưa hết mình những lúc bên nhau
Đừng tiếc em đừng tiếc
Anh là người biết đợi.
Em bước đi vội lấp tình thơ
Như lá xanh sớm lìa cành mùa Thu không về
Đi bên nhau nhưng xa đôi lòng
Cơn mưa chiều vũng nước buồn soi mây rạn vỡ.
Môi em đã ngủ bên trời tình tôi trọn kiếp rong chơi
Thu bay lá vàng nơi nơi cho lòng ngập thương ngàn lối
Tay buông xóa bỏ tóc ngà bờ vai nặng kiếp kiêu sa
Cung mi khép chặt tim ta dáng trần người đã đi xa.
Đường xa xa lắm ai ơi
Nhờ ai trao mối duyên tươi
Một người mười tám đôi mươi
Vừa đẹp vừa tươi như mình.
Ngày nào đôi ta cùng nhìn trăng lên mộng tình say đắm dưới trăng
Bầu trời xanh trong cùng ngàn ngôi sao hòa quyện cùng mây lướt xa
Ngồi kề bên nhau cùng nụ hôn say ngất ngây
Tình này cho nhau dù ngàn năm sau tình ta vẫn mãi bên nhau.
Một ngày mưa rơi rơi
Cho lòng nghe chơi vơi
Con chim nào về hót
Giữa bao la mây trời