Nhìn nhau quyến luyến mắt môi thầm trao
Nghẹn ngào không nói nên câu giã từ
Rời xa phố vắng sương khuya mờ giăng
Từ nay xa mãi thênh thang trời mây
Tiễn em về nơi chốn xa
Gặp nhau lần cuối mai này đường ai nấy đi
Anh bước đường anh em về khóc duyên lỡ làng
Lối nhỏ đường quen bây giờ vắng bóng đôi ta
Hàng ghế đá công viên nay chẳng còn ta bước qua
Con đường em về, đồi núi quanh co
Có hàng thông dài, lượn quanh thành phố
Có những ngôi nhà, chìm trong ngõ khuất
Xe lăn dốc dài, dạo phố mùa Xuân
Con nước trôi trên dòng sông êm ả
Chuyến phà chiều đưa rước khách sang sông
Nhìn xa xăm mà bỗng thấy nao lòng
Hoa tím lững lờ ru hời câu thủy chung.
Thôi chẳng còn chi để nhớ để thương
Thôi chẳng còn chi tình như khói sương
Tan trong chiều buồn hững hờ.
Em về đâu? Chiều mưa sướt mướt ướt cung bậc sầu
Em về đâu? đường hoang phố vắng bước chân mỏi mòn
Em về đâu? nghìn trùng tiếc nuối những tháng năm buồn vui
Em về đâu? ngập tràn mưa lũ, áo vai phiền ưu.
Tôi tìm tiếng ve trưa hè đổ nắng
Em về ngang phố tóc rối tung bay
Tôi tìm chính tôi tuổi tròn mười tám
Làm sao tôi quên mối tình thơ dại
Làm sao tôi quên câu thơ viết vội
Làm sao tôi quên trang vở phai màu.
Còn gì nữa đâu anh khóc chi anh
Nước mắt nào rơi rơi cả tâm hồn
Người tìm về đây chi nữa
Nặng oằn niềm đau chất chứa
Khơi lại làm chi nhói vết thương lòng
Chiều thu rơi điểm bụi hồng
Đường thênh thang mình độc hành
Đời cô đơn thật là buồn
Chạnh nhớ tới ai kia.
Ngược về miền Trung xa xôi anh ghé lại miền quê hương tôi
Nghe biển đêm sóng vỗ bồi hồi như thì thầm bao lời muốn nói.