Ai bảo em khờ dại yêu người quá hào hao
Ai bảo em dại khờ cho người không dắn đo
Ai bảo em một lòng yêu người ta thật tâm
Em đi về có lạnh
Trong chiều buồn mùa đông
Xin gửi em tình ấm
Ngày xưa cũ mênh mông.
Nhìn nhau quyến luyến mắt môi thầm trao
Nghẹn ngào không nói nên câu giã từ
Rời xa phố vắng sương khuya mờ giăng
Từ nay xa mãi thênh thang trời mây
Tiễn em về nơi chốn xa
Gặp nhau lần cuối mai này đường ai nấy đi
Anh bước đường anh em về khóc duyên lỡ làng
Lối nhỏ đường quen bây giờ vắng bóng đôi ta
Hàng ghế đá công viên nay chẳng còn ta bước qua
Con đường em về, đồi núi quanh co
Có hàng thông dài, lượn quanh thành phố
Có những ngôi nhà, chìm trong ngõ khuất
Xe lăn dốc dài, dạo phố mùa Xuân
Con nước trôi trên dòng sông êm ả
Chuyến phà chiều đưa rước khách sang sông
Nhìn xa xăm mà bỗng thấy nao lòng
Hoa tím lững lờ ru hời câu thủy chung.
Không chỉ là yêu em mà yêu em mãi mãi
Không chỉ là thương em mà thương em trọn đời
Em tựa vì sao làm tim ai thổn thức
Mới lần đầu gặp gỡ mà trăm thương ngàn nhớ.
Xin mỗi bước chân em nở hoa
Xin tiếng nói em như lời ca
Để ủi an cùng nâng đỡ những ưu phiền.
Một năm lại sắp hết rồi bạn ơi
Trăm mối lo toan vạn nỗi muộn phiền
Cuộc đời sóng gió triền miên
Giàu, nghèo, cao, thấp, hèn, sang
Ai ai cũng có nỗi niềm riêng.
Này người yêu ơi, mùa xuân đã đến đây rồi
Ngoài vườn hoa mai, hoa đào nỡ khắp nơi nơi
Từng đàn chim xinh hát ca khắp đất trời
Mình cầm tay nhau đêm giao thừa hát bài dân ca.